Trong xe, Tĩnh Huyên lại lôi một bao thuốc lá cùng một cái bật lửa rất tinh xảo từ trong hòm
đưa cho Vân Đào, sau đó nàng nghiêng nghiêng thân mình chống khuỷu tay dựa vào cửa sổ xe,
ngón tay chạm vào đôi môi, biểu tình có chút lười biếng không trả lời Vân Đào.
Cho dù nàng mặc quần áo nào hay dùng tư thái nào thì trong mắt những người đàn ông, nàng chỉ cần
giơ tay nhấc chân đều đẹp đến nao lòng, từ nhỏ nàng đã tập múa nên dù đứng hay ngồi đều là cảnh đẹp
ý vui.
Vân Đào nhận thuốc lá và bật lửa, biết Tĩnh Huyên không thể nói ra lý do nhưng chuyện này đối
với Bách Hoa thành không có chỗ xấu nào vì thế cũng tùy ý Tĩnh Huyên, chỉ dặn dò một
tiếng:
"Đừng đùa với lửa, ta thấy Tô Yên kia không phải đèn cạn dầu đâu.
"
Chiếc xe màu đỏ dần dần lăn bánh, đèn đường dần dần từng ngọn từng ngọn được thắp
sáng, sau đó ánh sáng lan tràn khắp cửa Bắc, chiếu sáng con đường đi tới cửa Bắc.
Trong nhà bạt, Lưu Tiểu Quyết nhẫn nại cầm hộp quà của Tĩnh Huyên gõ cửa phòng ngủ rất lâu, nhẹ
giọng dỗ dành lần thứ n:
"Yên Yên, mở cửa đi, ta có lời muốn nói với ngươi.
" "Tránh ra đi, tránh ra đi!"
Tô Yên không kiềm chế được gào khóc bên trong phòng ngủ.
"Ngươi có ý gì hả Lưu Tiểu Quyết, ngươi nói ngươi sẽ mang ta vào ở trong Bách Hoa thành, nhưng cả
ngày nay có phải ngươi ở bên người đàn bà kia không? Các ngươi đã làm gì? Cả ngày tình chàng ý
thiếp ở trong Bách Hoa thành giờ còn chạy tới trước mặt ta biểu diễn cho ta xem có
phải hay không? Lưu Tiểu Quyết ta hận ngươi, ta hận ngươi!"
"Ta và Tĩnh Huyên làm gì có chuyện gì, hôm nay nàng chỉ nhờ ta giúp nàng tìm động vật biến dị, lúc
ra khỏi thành thì nhờ ta bảo hộ nàng tới cửa hàng của Mã tỷ.
"
Đang nói thì di động trong túi quần hắn kêu lên, di động kia là do Tĩnh Huyên đưa
hắn, tiếng chuông là do Tĩnh Huyên tự cài đặt, là bài hát do chính nàng hát.
Đương nhiên Lưu Tiểu Quyết không biết là thanh âm của ai, hắn chỉ theo