Lưu Tiểu Quyết si tình, Tô Yên tuyệt đối có tự tin, nếu không hắn sẽ không vì nàng mà bị căn cứ Bắc
Sơn bài bố lâu như vậy.
Đương nhiên, đôi khi đàn ông sẽ ngoại tình, cái này không quan hệ, mạt thế mà, gặp người đàn bà có
chút tư sắc thân thể khó tránh khỏi phản ứng, Tô Yên quyết định nhịn xuống tiếp nhận Tĩnh Huyên,
mai sau có thời gian sẽ khôi phục lại tình cảm thâm hậu như xưa với Lưu Tiểu Quyết.
Cứ như vậy nàng bỏ mặc Lưu Tiểu Quyết kéo theo hành lý cùng với tràn đầy tin tưởng đi vào Bách Hoa
thành, dưới những ánh mắt hài hước của mọi người, nàng được Hằng Hằng giờ đã 8 tuổi đưa vào một căn
phòng đá nhỏ hẹp.
"Vì sao lại cho ta ở một phòng như vậy?"
Vừa vào Tô Yên đã bắt đầu bất mãn với chỗ ở của mình, nàng nhìn đứa nhỏ này, với biểu tình tràn
ngập ủy khuất hỏi:
"Có phải ngươi tùy tiện chỉ cho ta một phòng hay không, cái phòng này còn nhỏ hơn so với nhà bạt ta
ở bên ngoài.
"
Hằng Hằng cười hì hì, xoay người chạy mất, Tô Yên lập tức đuổi theo vừa vặn thấy Lưu Tiểu Quyết đi
ngang qua vì thế nàng ủy khuất tiến đến, muốn ôm cánh tay hắn, cáo trạng với hắn.
Nào biết Lưu Tiểu Quyết nghiêng thân mình, mặt vô biểu tình đi ngang qua người nàng.
Vì thế Tô Yên chỉ có thể đi theo sau hắn, vội vã la lên:
"Tiểu Quyết, Tiểu Quyết, ngươi nhìn phòng ở của chúng ta này, ngươi đã xem qua chưa, nhỏ như vậy,
không biết có được 80 mét vuông không nữa, Tiểu Quyết, tại sao bọn họ có thể như vậy.
"
"Vậy ngươi cho rằng phòng ở cho một mình ngươi thì bao nhiêu mới đủ?" Lưu Tiểu Quyết dừng bước,
xoay người, nhìn Tô Yên ở phía sau, nghiêm túc nói:
"Tô Yên, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Tất cả mọi ngươi đều đang chê cười
ngươi, đều đang chờ xem trò hay.
"
"Chê cười gì ta?"
Tô Yên nghiêng đầu, không chú ý lời nói của Tiểu Quyết, phòng ở này được xây hai tầng
bằng đá, một mình nàng ở, nàng nhìn chung quanh, mọi người đang dò xét nhìn