"Ngươi chết tâm đi, không giết người diệt khẩu chính là chuyện tốt rồi!"
An Nhiên vẩy vẩy bản báo cáo mà Chân Tuyết Cửu đưa sang, liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng ngồi trên
chiếc ghế nằm trong sân, lật xem từng tờ từng tờ, vừa xem vừa tán dương:
"Phần báo cáo này của ngươi không sai a, chúng ta cũng có thể noi theo căn cứ Kim Môn, đẩy ra thẻ
tinh hạch.
"
Trong phần báo cáo này, có phân tích tỉ mỉ chế độ gần đây nhất của căn cứ Kim Môn, bọn họ đã tạo
một ngân hàng tinh hạch, lấy sự cường đại về vũ lực của căn cứ làm bảo đảm, để người trong căn cứ
đem tinh hạch gửi vào ngân hàng, dùng thẻ tinh thạch thay thế vật thật lưu thông trên thị trường.
Được khen ngợi nên trên mặt Chân Tuyết Cửu cực kỳ đắc ý không chút che dấu.
"Ngươi phải biết rằng, từ khi ngươi làm cho rừng rậm biến dị co lại, tạo thành việc động vật biến
dị càng ngày càng lấn sâu về phía bắc thì áp lực của các căn cứ càng lúc càng lớn, nhưng tinh hạch
bọn họ thu được càng ngày càng nhiều, sử dụng tinh hạch bình thường thành tiền để lưu
thông thật sự không quá thuận tiện, hiện tại người ở Tiểu Chu thành muốn mua đồ gì đều phải tùy
thân mang theo một thùng tinh hạch, thật sự không thuận tiện.
"
"Nói cũng đúng, nhưng nếu chúng ta mở một cái ngân hàng thì có người tới gửi tinh hạch hay không?"
An Nhiên lại có chút do dự, căn cứ Kim Môn có thể đẩy ra thẻ tinh hạch, là bởi vì bọn họ có rất
nhiều căn cứ làm hậu thuẫn, toàn bộ tinh hạch đều tập chung đổ về căn cứ Kim Môn, còn Bách Hoa
thành thì sao? Danh tiếng quá
kém cỏi, phỏng chừng cuối cùng chỉ có Tiểu Chu thành, căn cứ Thời Đại hay Thiên Viêm Sơn tới ngân
hàng của Bách Hoa thành gửi tiền.
"Ngươi không thử thì làm sao biết không ai tới gửi tinh hạch hay không?" Chân Tuyết Cửu cổ vũ An
Nhiên.
"Còn nữa, việc mở ngân hàng không phải so sánh thanh danh tốt hay không mà là nếu người ta tới đây
gửi tinh hạch thì khẳng định họ nhìn thấy sự an toàn ở đây, họ cảm thấy vô luận gió táp mưa sa như
thế nào, dù đất trời rung