Cho nên Bách Hoa thành kiểm đếm nửa tháng thời gian cũng chưa đếm hết số tinh hạch mà căn cứ Thời
Đại đưa tới, càng đừng nói tới số tinh hạch của Tiểu Chu thành, mà Tiểu Chu thành phát đạt nhờ mậu
dịch, số tinh hạch của bọn họ còn nhiều hơn mấy lần so với căn cứ Thời Đại.
Trong khi Bách Hoa thành hừng hực khí thế kiểm kê số lượng tinh hạch thì Tô Yên đã vào thành rất
lâu rồi vẫn chưa gặp lại Lưu Tiểu Quyết thêm lần
nào, không những vậy ngay cả bóng dáng của An Nhiên nàng cũng chưa thấy.
Mỗi ngày ngủ trong phòng đá giống như chuồng heo, mỗi ngày trải qua đều khá dày vò, lúc trước còn
có thể ra cửa khám phá hoàn cảnh của Bách Hoa thành một chút, hiện tại chỉ cần nàng vừa đi ra sân
là thấy một đống tinh hạch xếp chồng lên nhau kia, nàng lại không phải dị năng giả ngũ hành hay đặc
thù gì, lại không được ra khỏi Bách Hoa thành lấy tinh hạch cũng vô dụng.
Vì thế nhìn tinh hạch chất đầy nơi này, trong lòng Tô Yên dâng lên một mạt trào phúng, nàng cảm
thấy khẳng định cuộc sống hôn nhân của An Nhiên kia cực kỳ bất hạnh, làm gì có người đàn ông nào
yêu thích một người đàn bà trong mắt chỉ có tiền đâu, An Nhiên có nhiều tinh hạch như vậy, còn mở
miệng đòi 100 triệu tinh hạch mới cho Tô Mị vào thành.
Nàng ta dùng hết được sao?
Dưới dương quang nóng bỏng, cách đó không xa Tĩnh Huyên mặc một chiếc váy dài sọc xanh
xen trắng, mang theo một đám nhỏ đi lại giữa đám thùng tinh hạch, nàng hơi nhấc tà váy đi
trên đôi xăng đan đế bằng màu trắng, quai đeo màu xanh của đôi giày xăng đan còn được kết lại
thành một cái nơ rất đẹp, các bạn nhỏ đi phía sau nàng mỗi đứa cầm một chiếc cờ, chia hai đội một
đỏ một trắng.
Vừa vặn Tô Yên ra khỏi phòng mặt mày xám tro còn không trang điểm, cửa còn không được ra nàng trang
điểm cho ai xem a!
Sau đó Tô Yên liếc mắt thấy Tĩnh Huyên đi tới, người phụ nữ này nàng nhận thức, không phải người
phụ