Đương nhiên.
hắn đã từng thiết kế tương lai của chính mình, Tô Yên trở lại bên người hắn, hắn có
công việc ở Bách Hoa thành, suy nghĩ đến sự an toàn của Tô Yên và để thuận tiện thì tất nhiên định
cư ở trong Bách Hoa thành là tốt nhất, hơn nữa về sau nếu có đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ ở
trong Bách Hoa thành tiếp thu sự giáo dục tốt nhất, đây là nhất định rồi.
Hắn đã quy hoạch tốt cho tương lai nhưng lại không nghĩ đến Tô yên không ấn theo những quy hoạch
này.
Thất vọng không?
Từ sau khi hắn gặp lại Tô Yên, mỗi thời mỗi khắc hắn đều nhấm nháp sự thất vọng Tô Yên mang lại cho
hắn, đó là một loại thất vọng tựa như tuyệt vọng, những điều Tô Yên muốn trong tương lai không phải
những điều hắn muốn.
Cho nên hắn càng lúc càng không xác định, đến tột cùng hắn mang Tô Yên rời đi tới phía nam có thể
làm mình hạnh phúc một chút hay không.
Hắn mang nỗi tuyệt vọng với tương lai mở cửa lều bạt của mình, chỉ giây lát mở cửa kia, sự cảnh
giác trong tâm dâng lên, hắn không lên tiếng đi vào cửa, ngưng thần, nín thở, mở lớn đôi mắt trong
đêm đen giống như cú mèo, tìm kiếm, tựa như trong phòng của hắn có thêm một người.
Đó là một người phụ nữ, trên người còn tản ra mùi hương vị của nước hoa nhàn nhạt, Lưu Tiểu Quyết
đã quen thuộc với mùi thanh hương của Bách Hoa thành, trong nội tâm chán ghét thứ mùi kia, nhíu
nhíu mày, sau đó hắn tìm được người kia ở trong phòng ngủ của hắn!
"Anh rể!"
Thanh âm nhẹ nhàng của người phụ nữ kia vang lên, giống như chim sơn ca làm hắn quay đầu lại nheo
nheo mắt, trong bóng đêm, Tô Mị bước ra từ trong phòng ngủ của hắn, xảo tiếu thiến hề.
[xảo tiếu thiến hề: là câu thơ trong bài thơ Thạc nhân 2 nghĩa là: miệng duyên dáng những lúc mỉm
cười].
"Anh rể.
"
Tô Mị lại gọi Lưu Tiểu Quyết một tiếng, thấy hắn không nhúc nhích thì nàng động thủ
đẩy một bên dây váy trên vai xuống, dây váy chảy xuống cánh tay, nàng ta đi về phía trước vài bước
hỏi:
"Anh rể, người không nhận ra ta sao? Ta là Tô Mị a.
" "Nhận thức!"
Ánh mắt hắn lạnh băng nhìn người đột nhiên xuất hiện