Nơi này là một mảnh hoang vắng, nhà bạt gần nhất cũng ở nơi rất xa, từ góc độ bọn họ thì chỉ nhìn
thấy vài điểm mơ hồ, mà theo sát xe của Tô Mị là chiếc xe vận chuyển kia.
Khoảng đất trống, gần tấm lười rách, có hơn mười chiếc xe màu đen đang đỗ, thấy Tô Mị xuống xe, mấy
người đàn ông với cơ thể tinh tráng khổng võ hữu lực lục túc xuống xe.
Tô Mị lắc mông đi tới chiếc xe lớn nhất, kính cửa sổ màu đen hạ xuống, khí lạnh bên trong tỏa ra,
lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Hồng Kiêu, hắn cau mày, nhìn chiếc siêu xe vận chuyển, gã tài
xế xe mở cửa chạy như muốn tè ra quần đến nhà bạt gần nhất.
Mà ở khoang điều khiển của xe vận tải có hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ đang ngồi.
"Thủ lĩnh ~~~!"
Tô Mị cười mê hoặc, thân thể mềm mại không xương dựa vào cửa xe, quần áo trên người bọc lấy thân
thể của nàng lộ ra bạch nhũ phì nhiêu, nàng nhìn Thẩm Hồng Kiêu giống như một chú chó Nhật muốn
được thưởng.
"Ngươi ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nha, đứa bé kia đã mang tới cho ngài rồi ~~~!"
"Chiếc xe kia là như thế nào?"
Thẩm Hồng Kiêu ngồi trong xe, nhíu mày nhìn chiếc xe vận chuyển đỗ gần đó, trách cứ Tô Mị.
"Làm việc sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Ai nha, một gã tài xế bị điên mang theo hai đứa nhỏ mà thôi, xử lý là được mà, đừng có mắng ta
được không, bằng không người ta sẽ khóc nha.
"
Tô Mị vặn vẹo thân thể, ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông đã xuống xe, chớp chớp mắt, nhìn người đẹp
trai nhất trong đó, chờ chốc lát nữa thủ lĩnh xong xuôi công việc, nàng chuẩn bị đi thông đồng với
người đàn ông kia.
Mấy người đàn ông phụ trách nhiệm vụ giết đứa nhỏ sôi nổi nhìn về phía thân thể Tô Mị sau đó có
người nhìn thoáng qua Thẩm Hồng Kiêu,