Người đàn ông nhận vật tư và hành lý từ Lưu Tiểu Quyết, nhìn rất ngay thẳng, hắn lắc lắc tay, hàm
hậu giải thích:
"Không phải bán, đội phó Lưu không bán ngươi, hắn nhờ chúng ta hỗ trợ chiếu cố ngươi, đừng sợ,
ở chỗ này không có người nào có thể khi dễ ngươi!
"Cút!"
Tô Yên đẩy ra người đàn ông kia, đuổi theo Lưu Tiểu Quyết, vỗ vỗ lên cửa xe ghế lái của hắn, hô
lên:
"Lưu Tiểu Quyết, ngươi không mang ta về Bách Hoa thành thì ngươi cũng không thể để ta ở lại nơi này
a, nơi trời xa đất lạ như này ngươi yên tâm đưa ta vào ổ sói hay sao? Lưu Tiểu Quyết, ngươi trở về,
người trở về cho ta!!!" Giờ đây có thể nói Tô Yên thật sự luống cuống, gì mà giết Chiến An Tâm, câu
dẫn Chiến Luyện đều vứt hết sau đầu, đồng hồ trên tay đã bị lấy, liên hệ với căn cứ Bắc Sơn đã hoàn
toàn bị chặt đứt, là một người phụ nữ yếu đuối còn độc thân ở cái nơi khủng bố như này, Tô Yên
không biết làm thế nào mới có thể liên hệ lại với căn cứ Bắc Sơn a.
"Đây không phải ổ sói, chúng ta sẽ không khi dễ ngươi!"
Người lãnh đạo Thiên Viêm Sơn trung thực nói, còn nóng vội giải thích với Tô Yên:
"Nơi đây cũng thuộc về Bách Hoa thành, ngươi yên tâm a, chúng ta là căn cứ đàng hoàng, tuyệt đối
không làm bất luận việc gì vi phạm pháp lệnh, đội phó Lưu nếu được nghỉ ngơi cũng sẽ tới
đưa vật tư cùng tinh hạch cho ngươi.
"
"Lưu Tiểu Quyết, Lưu Tiểu Quyết, ngươi trở về cho ta!"
Tô Yên bị vứt bỏ, đâu quản người kia nói gì, chỉ đuổi theo sau xe Lưu Tiểu Quyết, nhưng tốc độ của
người sao có thể so sánh với xe, rất nhanh, Lưu Tiểu Quyết lái xe tới chỗ ngoặt, rồi biến mất ở
trong biển rừng mênh mông.
Xe đi một con đường rất dài rất dài, Lưu Tiểu Quyết đi với cửa nam của
Bách Hoa thành cũng vừa lúc sắc trời tối hẳn xuống, hắn lái xe vào thành, rồi nhảy xuống xe đi tìm
An Nhiên.
Ban đêm ở Bách Hoa thành rất náo nhiệt, đám nhỏ bị bắt đứng tấn trên