A Miểu nói rất chậm rãi, trình bày rất có đạo lý, logic rõ ràng, làm An Nhiên nghe
thấy cũng ngây người.
Đợi đến khi hắn nói xong, An Nhiên mới phục hồi tinh thần cười to hỏi: "Nguyên lai nhiều việc xảy
ra với Bách Hoa thành như vậy đều là công lao của căn cứ Kim Môn các ngươi a.
"
Sau đó An Nhiên chợt dừng lại, nhìn vào mắt A Miểu, lộ ra một cỗ nguy hiểm hỏi:
"Nếu đã nghiên cứu mẹ con ta thấu triệt như vậy, các ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu hay
sao? Phải biết rằng, các ngươi đang ở địa bàn của ta.
" Vừa nói lời này, nhóm người của căn
cứ Kim Môn đều nhăn chặt mày, trong lòng đều đang trách cứ A Miểu kia, cả ngày ở trong phòng
nghiên cứu, không biết cách nói chuyện, lời nói kia có thể nói bậy trước mặt An Nhiên hay sao?
Đương nhiên là phải đóng cửa lại, người một nhà ngồi nói nói với nhau là được rồi, giờ chạy tới
trước mặt An Nhiên để nói, đúng là chán sống.
"Không cần phải như thế, ngươi có giết chúng
ta cũng vô dụng, bởi vì chuyện của ngươi, có rất nhiều người ở căn cứ Kim Môn đã biết.
"
Biểu tình của A Miểu rất nghiêm túc, cười cười trấn an An Nhiên:
"Hơn nữa ngươi thật sự cho rằng trong địa bàn của mình không ai biết điều đó sao? Luôn có người
thông minh nhìn ra được rõ ràng, nhưng không lấy ra nói mà thôi, tựa hồ đề tài này là điều cấm kỵ,
ngươi sự bí mật của mình và con gái mình bị người biết hay sao?"
"Ta luôn luôn sợ hãi.
"
An Nhiên gật đầu, thừa nhận tâm tư của mình:
"Có thể là do những tao ngộ mà chúng ta gặp phải từ trước, cho nên ta phi thường sợ hãi người khác
biết từng chi tiết của mình.
Nàng yên lặng ngưng thần, nhớ tới thời điểm ở Tương thành, bị chặn ở một trạm xăng, nàng bị một đám
đàn ông bắt lại muốn xxoo, nàng phải đưa ra con át chủ bài của mình cứu lấy tính mạng mọi người.
Cho nên sau đó, An Nhiên giấu át chủ bài của mình rất sâu, nàng cũng không dám
thiếu cảnh giác với tương lai, cũng không dám dễ dàng làm người khác biết