"Có chút mâu thuẫn mà chính họ cũng không thể hòa giải được.
"
Vị lãnh đạo kia đi trước, còn cầm một cái đèn pin trong tay, vừa đi vừa đung đưa
chiếu sáng mặt đường tối om, miệng tiếp tục giải thích với An Nhiên:
"Thiên Viêm Sơn chúng ta xem như đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, toàn bộ mẫu thuẫn bị sinh
tồn đồng hóa, nhưng những thế lực khá mới gia nhập, không trải qua đồng sinh cộng tử rất khó để đạt
thành sự nhất trí trong ích lợi riêng, cho nên những thế lực này thống nhất phân chia khu vực, để
bọn họ tự thống nhất điều hòa mâu thuẫn sau đó mới nói chuyện với căn cứ Thiên Viêm Sơn.
"
Cho nên có thể nói, Thiên Viêm Sơn là hạ cấp của Bách Hoa thành, còn khu 5 là hạ cấp của Thiên Viêm
Sơn, mà khu 5 này có mười mấy nhánh thế lực, đều từ phía tây tới đây, thậm chí có một vài
thế lực là những người lúc trước khi đánh nhau với Bách Hoa thành bị đánh chết, sau đó được
Lưu Toa Toa cứu sống, thả ra ném ở rừng rậm phía nam này.
Tóm lại thực sự quá lộn xộn, trước khi giải quyết thống nhất được toàn bộ mâu thuẫn, Thiên Viêm Sơn
sẽ không mở điện cho bên này.
Cho nên từng nhà ở ven đường này chỉ dùng những chiếc đèn dầu tự tạo.
An Nhiên cảm thán, chậm rãi đi tới cửa nhà Hồ Trinh, một sân nhỏ đổ nát, trong nhà còn có tiếng đàn
ông rống lên.
Tuy không nghe được tiếng khóc của phụ nữ hay nỉ non của trẻ nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ có rất
nhiều người, Ngô Thu Nguyệt nhíu nhíu mày đứng ngoài sân đen sì, muốn gọi nhưng An Nhiên duỗi tay
ngăn lại.
Tiếng đàn ông rống lên kia nhưng đang mắng Hồ Trinh không biết cố gắng, như người chết rõ ràng nhận
thức An Nhiên lại không tìm nàng, làm hắn trải qua những ngày rách nát linh tinh gì đó.
Cũng có không ít người ở trong phòng khuyên bảo Hồ Trinh, người thì kêu nhanh chóng nhích người
đi, có người lại nói Hồ Trinh không cần nghĩ nhiều, tóm lại, muốn Hồ Trinh bám vào thuyền
An Nhiên dẫn bọn họ gà chó thăng thiên.
An Nhiên ở bên ngoài đứng