An Nhiên gật đầu ngồi bên người Chiến Luyện, những người máy đào tinh hạch bắt đầu ngay tại chỗ đào
bới, bên đầu gối của An Nhiên đã chất đầy tinh hạch, có lớn có nhỏ, đám người máy không
phân biệt tinh hạch lớn nhỏ, chỉ cần là tinh hạch, chúng đều đào.
Đám người máy đào tinh hạch được Chiến Luyện cải tạo một chút, vốn dĩ chúng cầm xẻng hay kẹp gì đó
trong tay, nhưng như vậy không thể đào sâu xuống dưới nền đất.
Vì thế, Chiến Luyện thay đổi thành những mũi khoa thon dài, những mũi khoan kia còn mang theo chíp
cảm ứng, tự mình có thể chui xuống nền đất, sau đó cảm ứng tinh hạch bên dưới, mở mũi khoan ra
giống như bàn tay nắm lấy viên tinh hạch dưới nền đất, rồi co rút lại cánh tay, rút ra viên tinh
hạch bên dưới.
Mà thể tích của những người máy này càng lúc càng nhỏ, bề ngoài của chúng được làm
bằng những tấm hấp thu năng lượng mặt trời, không cần sạc điện, cũng không cần pin, đám người máy
này chỉ cần hoạt động dưới ánh nắng mặt trời thì có nguồn năng lượng vô tận.
Có tinh hạch sung túc cho An Nhiên sử dụng, những con tang thi cảm giác kia không thể chịu nổi một
kích, chúng hoàn toàn ngã xuống biến thành một mảnh xương trắng, mà lúc này đám tang thi đời F2
đang tụ tập càng lúc càng nhiều, thực vật bình thường hoàn toàn không thể làm gì những
con tang thi da dày thịt béo này.
Lúc này An Nhiên lấy từ ba lô một viên tinh hạch của thực vật to bằng quả bóng, nàng dùng hai tay
nâng lên, thở dài:
"Vốn dĩ không đến vạn bất đắc dĩ thì không muốn trồng ngươi ở chỗ này, nhưng mà hiện giờ những thực
vật kia căn bản không trị được đám tang thi đời F2, chỉ có thể vật vả ngươi mà thôi!"
Giọng nàng than thở giống như ma chú, tinh hạch thực vật hình tròn kia dần dần nứt vỡ vỏ ngoài, một
mầm xanh chui ra, phát ra những âm thanh vui sướng trong đầu An Nhiên, càng ngày càng dài, càng
ngày càng lớn, sau đó rơi xuống mặt đất, bò về hướng cánh đồng bát ngát.
Đây là viên tinh hạch An