Liên tục bay hai tiếng đồng hồ, xác định rắn đen không có khả năng đuổi theo nữa, Lục Nhai mang theo Cố Phồn đáp xuống mặt đất.
Địa điểm hạ cánh là một sân thể dục trường học bỏ hoang ở thành phố An, cỏ dại mọc um tùm nhưng tầm nhìn rộng rãi nên không cần lo lắng quái thú tấn công bất ngờ.
Cả người Cố Phồn chết lặng, thấy hai bên sân thể dục có khán đài cao cao, bày từng hàng ghế ngồi, cô liền chọn khán đài phía tây, như không có ai nằm trên một hàng ghế, cũng mặc kệ trên ghế đã tích bụi dày bao nhiêu.
Vừa thoát khỏi cái chết, Cố Phồn lòng còn sợ hãi.
Lục Nhai có sợ hay không Cố Phồn không biết, nhưng cô rất sợ, con rắn đen kia cực kỳ giống yêu thú rắn nước đen đã từng đuổi theo cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía dưới truyền đến tiếng bước chân, Cố Phồn liếc nhìn Lục Nhai một cái, xoay người, nằm úp mặt ra sau ghế.
Một tên kiêu căng ngạo mạn như vậy, không nghe khuyên can, còn muốn cô đi theo cùng vào sinh ra tử, không có khả năng.
Cô dùng hành động của mình để bày tỏ sự bất mãn đối với Lục Nhai.
Lục Nhai vòng qua một hàng phía trên Cố Phồn, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, tốt xấu gì cũng là một dị năng giả, giờ phút này cuộn mình ở trên ghế, cực kỳ giống một người bình thường, vẫn là bộ dáng nhát gan nhất, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Nhai sẽ không bao giờ tin cô có thể mặt không đổi sắc mà lấy máu lột da quái thú.
“Buổi chiều đi khu mỏ quặng bên kia trước, nếu Liên Doanh bọn họ còn ở đó, cô có thể theo bọn họ trở về căn cứ, tôi trở lại đối phó rắn đen.” Lục Nhai nói.
Cố Phồn không nói một lời, dù sao cho dù cô có ý kiến gì, Lục Nhai cũng sẽ không nghe.
“Trưa rồi, ăn cơm trước đi.”
Lục Nhai lấy ra hai phần cơm hộp, hai bình nước, mùi cơm liền bay tới bên Cố Phồn.
Tài nấu nướng của đầu bếp căn cứ, ngay cả Cố Phồn cũng sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng lúc này cô không có tâm trạng ăn cơm, nên chỉ ngồi dậy, cầm một bình nước, đưa lưng về phía Lục Nhai ùng ục ùng ục uống.
Thân thể lấy lại sức, Cố Phồn liếc nhìn vết bẩn trên chiến giáp, chỉ vào khán đài phía đông nói: “Tôi ra phía sau tắm rửa một cái, anh đừng qua đó.”
Lục Nhai cúi đầu ăn cơm: “Tôi không có sở thích đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Phồn chỉ là thuận miệng nói.
Nói xong, Cố Phồn nhảy xuống khỏi bục, sải bước đi về phía đối diện.
Núp sau bóng khán đàn, Cố Phồn dùng pháp quyết thanh tẩy, toàn thân trên dưới đều sạch sẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa vào tường, Cố Phồn không tự chủ được lại nhớ tới con rắn đen kia, đôi mắt đỏ rực nhìn qua, tựa hồ đã nhớ kỹ cô.
Trí tuệ của quái thú cấp cao cũng rất cao, chúng có thể nhớ kỹ hơi thở của kẻ thù, ví dụ như con Phong Hùng kia đã nhớ rõ Lục Nhai.
Cố Phồn hạ quyết tâm, lần này trở về căn cứ, cho dù nói gì cô sẽ không ra ngoài nữa, miễn cho con rắn đen kia ngửi mùi đến bắt cô.
Một mình đợi hơn hai mươi phút, Cố Phồn đi ra khỏi bóng khán đài, xoay người nhìn thấy Lục Nhai vẫn còn đang ngồi trên khán đài đối diện.
Cô vẫy vẫy tay với Lục Nhai.
Lục Nhai từ trên khán đài nhảy xuống, mặc chiến giáp đen động tác lưu loát dứt khoát, sau khi đứng vững thân hình thẳng tắp vững vàng.
Cố Phồn nghĩ, những người trẻ kiểu này dù có đẹp trai đến đâu tính tình cũng khó ưa.
Sau khi gặp lại, Lục Nhai thả xe việt dã ra ngoài.
Anh lên vị trí lái trước, Cố Phồn đắn đo vài giây rồi ngồi vào ghế lái phụ, tiếp tục lấy Lục Nhai làm khiên thịt.
Khóa kỹ cửa sổ xe, Lục Nhai nhắc nhở Cố Phồn thắt chặt dây an toàn.
Cố Phồn nghiêng đầu kéo dây an toàn.
Lục Nhai nhanh chóng đánh giá cô cô một lần, mái tóc đen nhánh mềm mượt không đề cập tới, chiến giáp dơ bẩn trên khán đài vừa rồi cũng sạch sẽ giống như mới.
Cố Phồn quay lại, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lục Nhai.
Lục Nhai có đôi mắt phượng, phối hợp với khí chất nghiêm nghị lạnh, ánh mắt của anh luôn tạo cho người khác cảm giác dò xét sắc bén.
Cố Phồn thắc mắc: “Có chuyện gì sao?”
Lục Nhai ngồi thẳng, nắm tay lái: “Cô vừa rồi đi tắm rửa mà không đem nước về cho tôi.”
Cố Phồn: ...
Hạ hỏa hạ hỏa, quên mấy vấn đề nhỏ nhặt này đi.
Cô duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng hoạt động, lập tức nói: “Lúc trước không phải anh cho tôi mượn mấy cái thùng nhựa sao, đêm đó ra bờ sông tắm rửa, thuận tiện múc hai thùng nước đặt bên trong tinh hạch dự phòng, mắc công tới làm phiền anh.”
Lục Nhai: “Ừm, nước là nhu yếu phẩm, cố gắng dự trữ trong không gian nhiều chút.”
Cố Phồn mỉm cười, làm bộ mệt mỏi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thả thần thức quan sát Lục Nhai.
Lục Nhai dường như không nghi ngờ lời giải thích của cô, tập trung lái xe.
Cố Phồn vừa thu hồi thần thức, liền nhìn thấy anh liếc mắt nhìn lại: “Bộ chiến giáp bị tổn hại lúc trước của tôi, cô giúp tôi giặt rất sạch sẽ, ngay cả mùi máu cũng biến mất, có cách nào đặc biệt để giặt sạch sao?”
Cố Phồn cười nói: “Không có gì đặt biệt, chỉ là tôi rất thích sạch sẽ, dù giặt cái gì cũng rất cẩn thận, tôi đã giặt bộ chiến giáp kia của anh trong nước mấy lần.”
Lục Nhai gật đầu: “Cảm ơn, tôi cũng thích sạch sẽ.”
Điểm này Cố Phồn ngược lại nhìn ra, nếu không thì ai bị thương nặng ở chân còn nghĩ đến việc đi tắm rửa.
“Bây giờ đói bụng chưa?”
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, mâu thuẫn của hai người dường như cũng hóa giải, Lục Nhai vừa lái xe vừa hỏi.
Cố Phồn cũng không dám cãi nhau với Lục Nhai, dựa bậc thang mà leo xuống, nhận ý tốt của anh.
Một phần cơm hộp ăn sạch, hộp rỗng bị Lục Nhai thu về.
Có mấy con quái thú cấp thấp chạy tới đuổi theo xe việt dã, Lục Nhai liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, một sợi kim tuyến hiện lên, đám quái thú lần lượt ngã xuống đất.
“Đến chiều muộn mới tới được khu vực khai thác mỏ, cô có thể ngủ một lát.”
“Được, có việc thì gọi tôi.”
Để tránh giao tiếp với Lục Nhai, Cố Phồn giả vờ ngủ.
Xe việt dã xuyên qua thành phố An, từ ngoại ô phía đông đi ra, đã hơn năm giờ chiều, hai người bỏ xe chuyển sang phi hành, trước khi trời tối đã đến khu mỏ mà nhóm Tinh Hà nhắc tới.
Kiểm tra toàn bộ khu mỏ quặng, cũng không có bóng dáng nhóm người Tinh Hà, chỉ có một số thi thể quái thú cấp thấp đã qua xử lý.
Đã ba ngày hai đêm mọi người tách ra, thấy đã có hai tòa mỏ quặng đều bị vét sạch, đủ để chứng minh họ đã lên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Phồn nhìn Lục Nhai, không biết anh sẽ đưa cô về căn cứ trước hay mang cô đi cùng quay lại đối phó với con rắn đen khiến anh nhớ mãi không quên kia.
“Nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai trở về.” Một câu của Lục Nhai khiến cô yên tâm.
Có qua có lại, Cố Phồn lấy lòng nói: “Anh lái xe nửa ngày, đêm nay tôi gác đêm, anh đi ngủ một giấc thật ngon đi.”
Lục Nhai lần đầu tiên nhìn thấy có người thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Anh trước kia không phải ở quân đội chính là ở chiến trường, cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều con gái bình thường, về phần dị năng giả nữ trong quân đội, ở trong mắt anh bọn họ đều là quân nhân, không phân biệt giới tính. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự