Bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi.
"Để tớ xuống đây..."
Trần Vi An không nghi ngờ, thấy Khả ngốc nói vậy liền dìu cô ấy đến bậc thềm ngồi xuống.
Cô thận trọng quan sát xung quanh, cũng may nơi này không có xác sống.
Mấy chục bậc thềm phải đi xuống, Trần Vi An để lại Tôn Khả Khả, tiến đến gõ cửa.
"Bên trong có người không? Làm ơn giúp chúng tôi với!"
"Làm ơn giúp chúng tôi, tôi với bạn đều đã kiệt sức cả rồi."
Phải tầm vài phút sau, cánh cửa kiên cố hé ra một chút, một giọng nói đàn ông phát ra từ bên trong:
"Các cô đến từ đâu? Trên người có bị cắn hay cào không?"
Trần Vi An gấp gáp trả lời: "Chúng tôi là khách du lịch mắc kẹt lại đây.
Bọn tôi chỉ mệt mỏi, không hề bị thương.
Chúng tôi có 2 người, làm ơn cho chúng tôi vào trong với!"
"..."
"Thác Linh, cho bọn họ vào rồi để bác kiểm tra cho.
Nếu thật sự không bị nhiễm thì giữ lại đi, cũng chỉ là cô gái nhỏ thôi mà?"
Vừa cất lên là một giọng nữ lớn tuổi, Trần Vi An trong lòng thở phào.
Từ lúc uống cái viên thuốc xanh xanh kỳ lạ kia, các vết gai nhọn đâm sâu vào thịt đều biến mất, như vậy họ không bị hoài nghi nữa rồi.
Cánh cửa nặng nề mở ra chỉ đủ một người lọt qua, một người lính trên vai treo khẩu súng trường, vẫy vẫy tay.
"Mau vào bên trong, còn một người nữa đâu?"
"A đợi chút! Bạn tôi đang ở kia."
Trần Vi An xoay người chạy lên muốn đón Tôn Khả Khả xuống.
Trước kia do hiểu nhầm mà suốt mấy năm đại học bắt nạt cô ấy làm chân chạy vặt.
Hiện tại Trần Vi An trong lòng hối lỗi muốn hàn gắn, cô muốn được thân thiết với Khả ngốc như ngày xưa.
Sau này phải bù đắp cho cô ấy thật tốt mới được.
Trần Vi An nghĩ vậy liền tăng nhanh cước bộ.
Tôn Khả Khả cơ thể đã khoẻ lên nhiều, có thể tự đứng dậy được, phất tay về phía dưới nói:
"Đợi ở đấy...Vi An.."
"Được, tớ ở đây."
Trần Vi An ngoan như cún đứng lại, chờ Khả ngốc của cô chậm chạp từng bước đi xuống.
Khả ngốc vẫn đúng là Khả ngốc, bị cô giày vò đến vậy mà không hận cô chút nào.
"Gràoooo!!!!!"
"Khả..."
"Mau lui lại!"
Trần Vi An cứng họng, cô bất động tại chỗ, tai ù đi.
Điều cuối cùng cô cảm thấy là tiếng súng nổ ầm ầm, cùng một người phụ nữ từ bên trong lao ra kéo cô vào.
Cả đời cô không thể nào quên chuyện kinh khủng vừa xảy ra trước mắt.
"Aaaa...aaaa!!!!!"
"Cô gái mới đến lại gặp ác mộng rồi à?"
"Đừng có nói không, mau đánh thức cô ấy dậy đi."
"Cô Vi An, cô Vi An mau tỉnh!"
Trần Vi An chỉ cảm thấy có người lay mình, còn vỗ vào má mình mấy cái.
Cô giật mình mở to mắt, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Cô lại mơ thấy cảnh Khả ngốc bị mấy xác sống cắn vào đầu, vào vai, vào chân.
Ngay sau đó một người lính vượt qua cô, nã súng xối xả, những viên đạn với sát thương cực lớn bắn trúng chỗ nào nổ tung chỗ đấy, Khả ngốc cũng...trúng đạn rồi.
Sau đó cô bị kéo vào trong, sau đó cô ngất, sau đó...
Trần Vi An ôm đầu nhăn nhó, đầu óc hiện tại đau loạn, thật khó chịu! Bác gái kia lại tưởng cô khóc nữa, không ngừng vỗ lưng nói lời an ủi, nhưng tai cô không nghe lọt câu nào.
Trước đầu cô là hình ảnh Tôn Khả Khả người đầy máu tươi vươn tay về phía cô.
"Vi An...đau...quá...Vi..."
"Aaaaaa!!!!!"
Cũng có người không chịu nổi thấp giọng mắng:
"Chết tiệt! Cái con nhỏ kia lại kêu la nữa rồi! Thật bực mình!"
"Nhà nào chả có người thân gặp nạn, đâu chỉ riêng mình nó? Cứ làm như bản thân đáng thương lắm không bằng..."
"Ngày hôm nay cô ta hét đến lần thứ 3 rồi.
Tao mà là lão Dương Minh tao đá mẹ con nhỏ này ra ngoài.
Trong này vừa an toàn vừa có cái ăn còn không biết điều."
Dương Minh trong miệng kẻ này nói chính là cái người có tiếng nhất hiện tại.
Là một cán bộ cấp cao của tỉnh, nhờ vào việc sắp xếp quản lý người dân một cách trật tự, phân chia nhu yếu phẩm công bằng, Dương Minh được mọi người tin tưởng lãnh đạo quân đội cho dù ông vốn không liên quan gì.
Bác gái đang an ủi cũng cảm thấy chán nản.
Con bé này tinh thần quá yếu, lang thang một mình bên ngoài kể ra cũng hơi quá sức, vì vậy bà có thể thông cảm ít nhiều.
Nhưng mấy ngày ở đây con bé luôn khẳng định rằng nó đi cùng một cô gái khác, hơn nữa hỏi sâu hơn không trả lời, còn hoảng loạn la hét.
Bác gái không nghĩ ngợi sâu xa cho rằng Trần Vi An chịu cú sốc lớn nên sinh ra ảo giác.
Rõ ràng lần đầu cô gái này đến đây là đi một mình, hơn nữa toàn thân đều là máu, chính là bà đứng ra giúp kiểm tra.
Bằng không với sự kỹ lưỡng của quân đội, Trần Vi An khó có thể được nhận.
Hầm trú ẩn rộng phải bằng một cái sân vận động, bên trong la liệt người.
Bọn họ đều được cấp phát hoặc tự mang đến chăn màn cá nhân, trải ra thành hàng lối chật kín cả một không gian lớn.
Đã qua một thời gian dài kể từ lúc đại dịch bùng phát, đồ ăn nước uống được đem về qua những lần quân đội ra ngoài càng ngày càng ít đi, không ít người tỏ ra bất mãn khó chịu.
Nhưng họ đâu biết thứ mang về, bánh mì cho họ ăn, sữa bột cho em bé, thuốc hạ đường huyết cho cụ già, những người quân nhân phải đổ cả máu thịt ra chiến đấu với quái vật mới có được.
Vậy mà chỉ cần ngồi không có đồ ăn vẫn có thể phàn nàn.
Dương Minh mệt mỏi đến hói đầu, ông rất tuyệt vọng.
Năm nay ông mới có hơn 40 tuổi, nhưng trên trán, trên đỉnh đầu càng ngày càng ít tóc.
Sau khi tiếp nhận chỉ huy quân đội, phần da đầu trên cái trán cao tự nhiên bóng loáng khiến ông phát sầu.
Hiện tại mấy đứa trẻ con có thể dùng trán của ông để soi gương.
Càng nghĩ càng tức cái gia phả nhà mình, mắc cái gì đàn ông nhà này sau 50 đều không còn tóc vậy? Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng!
"Bác Minh! Bác Minh ơi!"
Dương Minh thu lại bộ dạng uể oải, lập tức bật hệ điều hành lãnh đạo, nghiêm mặt nhìn người vừa chạy đến, hỏi:
"Có chuyện gì thế? Đội 7 trở về rồi à?"
Trợ lý Khang sắc mặt trầm xuống, nhẹ lắc đầu:
"Không phải là đội 7 bác ạ.
Mà là bên chú Phỉ, người của chú ấy đưa tin bọn họ bị xác sống tập kích mấy hôm trước, đã chết rất nhiều người nên tạm thời không quay về."
Dương Minh sắc mặt nặng nề