"Tướng quân, ngài đừng trách tôi..."
Tử Du rút thanh kiếm về sau, máu đen từ trong áo giáp Tôn Khả Khả phun ra một ít, gã nhăn mặt lui về phía sau vài bước, đứng sóng vai với Hàn Phi.
"Bẩn chết!"
Tôn Khả Khả phòng trộm ngoài không phòng người nhà.
Cứ tưởng tên nội gián nhân loại kia phản bội, nhưng cô quên mất kỹ năng của Tử Du là Sao Chép Avatar, một loại dị năng có thể biến đổi thành người khác giống đến 100%, và cũng có thể thay avatar cho người khác tương tự.
Vậy thì cái xác Tử Du kia có thể chắc chắn, đó là xác của tên nhân loại mà mình nghi ngờ phản bội.
"Vì sao chứ? Vì cái gì?" Tôn Khả Khả nghiến răng ken két.
"Tôi chưa từng bạc đãi cậu, hơn nữa...chúng ta đều là xác sống, tại sao cậu lại phản bội phe mình?"
Tử Du điệu bộ cười cợt, nhún vai trêu tức: "Tôi chưa từng nói tôi là xác sống."
Gã ném ra một viên ngọc thô hơi phát sáng, lập tức mùi xác sống biến mất.
Tôn Khả Khả có thể cảm nhận rõ rệt tốc độ dòng chảy và mùi máu thơm nồng trong huyết quản anh ta.
Gã cười: "Do do cô ngu thôi.
Tướng quân, cô luôn đề phòng nhân loại, nhưng chưa đề phòng phe mình bao giờ.
Đó là lý do trong căn cứ lại có nhiều kẻ làm chuyện xấu lén lút mà cô chưa phát hiện ra đấy!"
Tôn Khả Khả thở hắt ra một cái: "Đừng có đùa, tôi luôn biết bọn họ làm mấy trò con bò.
Đánh bạc, rút công quỹ, lẻn ra khỏi căn cứ đi chơi,...không ảnh hưởng đến đại cục, tôi không quan tâm.
Nhưng mà tại sao..."
Tại sao cô không đọc được suy nghĩ của Tử Du? Tôn Khả Khả liếc nhìn miếng ngọc thô trên đất.
Thứ có thể che được mùi con người của gã, có lẽ cũng ngăn cản được dị năng Đọc Tâm Thuật của cô.
Vậy thì có thể mang về cho người đó làm đồ chơi, chắc hẳn ngài ấy sẽ rất vui.
Vị trí cô đứng giờ chỉ còn một cơn gió nhỏ, Tôn Khả Khả vụt tới chộp lấy miếng ngọc trên đất, không thở gấp lấy một hơi đỡ một kiếm bổ xuống lưng mình.
"Hàn Phi, nhân loại các người cũng biết chơi đánh lén à?"
Người kia chỉ cười khẽ: "Chỉ cần vì nhân loại, tôi không ngại làm chuyện xấu.
Cảm ơn vì đã khen ngợi."
Những thanh kiếm trong suốt hình thành ngay cạnh Tôn Khả Khả lập tức phóng lên.
"Khen cái mama nhà ngươi!"
Hàn Phi đơn giản né tránh.
Ngay khi anh ta cảm thấy dễ dàng thì hàng chục thanh kiếm tương tự lao đến dày đặc.
Anh ta thở dài một cái, nhanh chóng lùi ra sau túm lấy cổ áo Tử Du lôi ra xa, vị trí vừa nãy đứng bị kiếm găm lỗ chỗ.
"Có lẽ tôi nên nghiêm túc hơn.
Cô là một đối thủ khó nhằn trước giờ tôi chưa từng thấy."
Hàn Phi ra hiệu cho Tử Du rời đi.
Tôn Khả Khả thấy vậy không cam lòng muốn đuổi theo, nhưng địch nhân lớn trước mặt, cô ngần ngại giây lát, gương mặt lạnh lùng phun ra vài chữ không hợp ngữ cảnh:
"Cảm ơn.
Nãy giờ bà đây cũng đánh chơi thôi."
Vết thương trước ngực đã cầm máu và đang trên đà tự hồi phục.
Cô thử cử động một chút, phát hiện không cản trở lắm liền yên tâm hơn.
Hai thân ảnh không báo trước lao vào nhau tấn công liên tiếp, tiếng binh khí vang chói tai.
Tôn Khả Khả càng đánh càng hăng, tốc độ ra chiêu càng tàn nhẫn hơn.
Bên Hàn Phi có vẻ nhỉnh hơn, nhưng cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
"Chỉ một người trong chúng ta được phép sống.
Thằng nhãi, ngươi chọn sai nền văn minh rồi."
Kết giới khổng lồ vây Hàn Phi vào bên trong.
Anh ta nhướn mày một cái, cười khẽ: "Cô giống như một cốc chè thập cẩm vậy, chiêu thức gì cũng có.
Tuy nhiên, cái gì cũng có, không phải cái gì cũng nhiều."
Tử lôi phóng ra đâm thủng một lỗ trên kết giới trước khi nó kịp ép lại, kết giới nhanh chóng sụp đổ tạo thành cơn gió lớn thổi bụi bay mịt mù.
"À thế à?" Xích từ dưới lòng đất vụt lên quấn chặt chân Hàn Phi, cứ thế trườn lên thân thể anh ta như một con trăn, đi đến đâu siết chặt đến đấy.
Chưa kịp thoát thân, thêm vài sợi xích nữa từ không trung lao đến quấn anh ta thành cái bánh chưng.
Tôn Khả Khả nhanh chóng lao đến, vung kiếm chém thật mạnh cắt ngang người Hàn Phi.
Anh ta liền cứ thế mất mạng.
Khói bụi tan đi, toàn trường tĩnh lặng.
"Không đúng lắm..." Tôn Khả Khả nhăn mặt một chút, nhân loại mạnh nhất sao có thể chết dễ dàng như vậy? Mặc dù vậy cô cũng nhanh chóng rời chiến trường, đổi hướng đi về phía cổng căn cứ, nhanh chân theo sát bọn Hào Tín đến trạm dịch chuyển.
"Tướng quân ơi!"
Tôn Khả Khả giật mình một cái, nhìn về hướng giọng nói, là xác sống chibi làm nhiệm vụ liên lạc đang núp đằng sau một thùng đồ, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
"Sao nhóc còn ở đây?"
Rõ ràng cô đã ném thằng nhãi này cho Hào Tín rồi mà? Cái thằng mất nết kia dám bỏ đứa nhỏ này ở lại mà chỉ biết chạy một mình?
Tôn Khả Khả lãnh đạm tiến lại gần, hơi cúi người xuống vỗ đầu xác sống chibi.
"Này, lau cái mặt kèm nhèm kia đi rồi đi theo tôi.
Nhanh lên!"
Xác sống chibi nghe vậy liền bình ổn tâm trạng, vươn hai ống tay áo dài quá bàn tay ra lau vội mặt, càng lau càng bẩn hơn.
Tôn Khả Khả nhíu mày ngồi xổm xuống, lấy khăn trong bộ giáp của mình còn chưa dùng lau mặt cho nó.
Nhưng khăn để trong giáp ngực lại dính máu đen khi nãy bị thương do kiếm đâm, cho nên lau vào còn bẩn hơn.
"À...ờm..." Cô không dám nhìn thẳng vào nhóc đáng yêu này, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi khó tả.
"Tướng quân ơi, mặt tôi sạch rồi à?" Cặp mắt đen đục ngầu nhưng tổng thể nhìn vẫn dễ thương.
Tôn Khả Khả thu lại khăn tay nhét vào giáp ngực.
"Ừ, sạch rồi."
"Tướng quân, sao khăn lại nhiều máu đen thế?"
"Đó là vì mặt nhóc có máu."
Xác sống chibi chau mày suy nghĩ.
Nó làm gì có máu dính trên mặt.
Mắt nhìn thấy Tôn Khả Khả chuẩn bị đứng lên, xác sống chibi nở một nụ cười mờ ám, nhưng