Tất cả đều do một mồi lửa lớn mà thành.
Phùng Bá Nghi dùng hết sức bình sinh, quăng cây đuốc đang cháy hừng hực vào con quái vật, kết quả nó né được, cây đuốc rơi ra phía sau.
Nó cười, cười tươi đến méo mó gương mặt, nó trêu ngươi lão Phùng ảo tưởng sức mạnh không biết tự lượng sức.
Làm sao một cây đuốc nhỏ bé có thể gi3t chết một sinh vật mạnh mẽ như nó được?
Phùng Bá Nghi cũng cười, ông ta quay lại nhìn Tiêu Sở, đáy mắt ánh lên chút dịu dàng, rất nhanh liền không thấy nữa.
Ông ta cầm chặt lấy cổ tay Sở Tiêu, gằn từng chữ một:
"Có cơ hội liền chạy.
Biết chưa thằng trứng thối!"
Ngọn đuốc vừa chạm đất, bỗng nhiên nền nhà bắt lửa bùng lên cháy dữ dội.
Nhìn kỹ trên sàn la liệt đồ dễ cháy, hơn nữa còn tẩm dầu cháy càng mạnh lên.
Quái vật thét lên một tiếng chân nọ đá chân kia vội chạy vào góc phòng.
Cánh cửa duy nhất ra vào đang cháy hừng hực, Bạch Dạ đã chuẩn bị trước tẩm dầu tất cả những gì có được, lợi dụng lúc lão Phùng đánh lạc hướng mang đến, chỉ chờ lão ta ném mồi lửa là hoàn thành.
Phùng Bá Nghi: "Nếu mày chạy thật nhanh sẽ không bị bắt lửa.
Hiện tại lối ra đã thông suốt.
Mau đi đi!
Tiêu Sở: "Vậy còn ông?"
Phùng Bá Nghi: "Mày nghĩ tao thành cái dạng này còn có thể đi ra ngoài? Mau cút cút đi! Đợi dầu cháy hết chỉ có con đường chết!"
Ông ta liếc nhìn Bạch Dạ, tán thưởng mà nói:
"Đưa theo mèo béo tiên sinh cùng đi.
Nó là ân nhân cứu mạng của mày đấy!"
Bạch Dạ: "Meoaa~"
(Ông lão...)
Phùng Bá Nghi cười cười: "Mau đi đi!"
Tiêu Sở nhìn lão Phùng vài giây, dứt khoát bao lấy Bạch Dạ vào trong áo choàng, lấy vạt áo che mặt xông ra ngoài.
"Ghékkk!!!!"
Nhện xác sống muốn xông ra nhưng còn trứng của nó ở đây, trong lúc hỗn loạn thấy có người sắp thoát liền kích động vươn chân trước ra tóm lấy.
Tiêu Sở chỉ cảm thấy có một cơn gió đang áp đến, ngoảnh mặt lại thì cái chân nhện sắp sửa đâm thủng ngực mình.
Phập!
Cái chân đen bóng xuyên qua trái tim Phùng Bá Nghi, máu đen như thác đổ ra từ miệng lão, hai tay bám chặt lấy cái chân muốn rút ra khỏi lồ ng ngực, ghìm chặt lại, trợn mắt quát lên:
"Còn không mau đi!"
Tiêu Sở lồ ng ngực phập phồng, gương mặt phủ lên ngọn lửa đỏ rực, xoay người chạy thật nhanh.
"Tạm biệt...cha!"
Phòng bao sớm đã cháy khắp nơi, nội thất bắt lửa thiêu càng ác liệt.
Nhện xác sống không dám lại gần cánh cửa đang cháy lớn, tám cái chân sắt thay nhau đục tường nhưng có vẻ rất khó khăn, bức tường cách âm này không chỉ dày bình thường, là rất dày.
Phùng Bá Nghi dùng chút hơi tàn cuối cùng, kéo đổ bình dầu lớn của máy phát điện, dầu tràn đến đâu lửa lớn mãnh liệt kéo theo đến đấy.
Cả người ông bị nung khét kẹt, khó khăn dựa vào tường nhìn con quái vật giãy dụa.
Hai đứa nít ranh ông mang về cũng bị lửa li3m đến, may mắn chúng không còn cảm nhận đau đớn, cứ thế chết đi.
Lão Phùng thẫn thờ nhìn trần nhà, khẽ thì thào:
"Tạm...biệt...con trai ta..."
Tiêu Sở chân trước vừa ra ngoài, bên trong liền phát ra nổ lớn khiến cậu ngã bay ra vài mét.
Trên người đều là vết thương khá nặng, Tiêu Sở lồm cồm bò dậy nhìn cả toà nhà đang cháy hừng hực, tâm trạng phức tạp.
"Meo..."
Tiếng mèo kêu yếu ớt phát ra từ trong áo choàng.
Tiêu Sở bừng tỉnh vén lớp vải ra, hốt hoảng nhìn thấy con mèo bên trong trên lông đều là máu.
"Mèo béo, mèo béo! Mày sao rồi?"
Bạch Dạ đau đớn muốn chửi cha mắng mẹ nhưng không thể phát ta tiếng người, vừa nãy Phùng Bá Nghi chặn cho Tiêu Sở một cái chân nhện, nhưng thực ra phóng đến không chỉ có một cái.
Tiêu Sở quay người may mắn né tránh, một cái còn lại đâm đ ến, nhưng Bạch Dạ hắn lại trùng hợp bị đâm.
Cmn biết thế tự nhấc xác đi có phải hơn không? Đúng là xui tận mạng mà!
Bạch - khiên thịt - Dạ nội thương nghiêm trọng, máu chảy quá nhiều, sắp sửa lìa đời.
Tiêu Sở chân tay luống cuống cố gắng bịt vết thương cho Bạch Dạ nhưng máu vẫn chảy ra từ kẽ ngón tay cậu.
"Xin lỗi...thực xin lỗi...tao không biết, tao không cố ý!"
Phải! Là tôi xui xẻo mà thôi!
Thời gian khoảng mấy phút trôi đi, Bạch Dạ cảm thấy cơn đau nhức thuyên giảm.
Nói một cách khác, hắn đang mất dần tri giác, cảm giác chóng mặt buồn nôn cũng bớt dần, mí mắt dần trở nên nặng nề.
Mệt mỏi cả ngày dài, bây giờ Bạch Dạ chỉ muốn ngủ mà thôi.
"Mèo béo, xin lỗi mày..."
Tôi tha thứ cho cậu đấy! Đừng có khóc!
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống cái mặt lông lá của mèo béo, Tiêu Sở cắn răng chịu đựng thương tích ôm Bạch Dạ chạy đi.
Hiện tại chỗ này phát ra tiếng động lớn, sẽ dẫn dụ rất nhiều zombie lại đây.
Không biết là cậu ta khóc cho người đàn ông táng thân trong biển lửa, hay khóc thương cho Bạch Dạ một con mèo.
Hắn cũng không suy nghĩ nữa, tinh thần đã quá mệt mỏi, trong tai là âm thanh lùng bùng khó chịu, cùng với tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Tiêu Sở:
"Cố gắng lên mèo béo! Chờ thêm chút nữa thôi!"
Nhưng Bạch Dạ không chờ được.
Hắn trực tiếp hoá kiếp rồi.
...----------...
Bạch Dạ đang ở trong một không gian rộng lớn tối đen như mực.
Hắn nhớ rõ ràng mình đã chết, mở mắt thì thấy mình đã ở đây.
Không những thế, hắn đã khôi phục hình hài con người rồi.
Địa ngục? Hay là thiên đàng?
Có lẽ là địa ngục.
Thiên đàng chắc chắn phải xinh đẹp hơn thế này.
"Ngươi đã chết!"
Bạch Dạ: "Là ai đang nói vậy?"
"Nơi này là hư vô."
Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của Bạch Dạ.
Nó tiếp tục nói theo ý muốn của mình.
"Ngươi là người được chọn."
Bạch Dạ: "Để làm cái gì? Chờ đã, rốt cuộc tại sao tôi lại xuyên đến thế giới này? Anh là ai? Tôi có thể trở về không?"
"Tất cả giao cho ta!"
Bạch Dạ đau đầu.
Người này không thể giao lưu được mà.
Đây chính là cảm giác bị coi thường sao?
"Không thể!" Bạch Dạ cất lời.
Không quen không biết tự dưng đòi hỏi người khác giao tất cả.
Mà tất cả là những cái gì? Sao hắn cảm thấy có chút bi3n thái?
"Ngươi sẽ phải thay đổi suy nghĩ."
Người này rõ ràng nghe hiểu lời Bạch Dạ nói, nhưng lại phớt lờ chỉ muốn hắn nghe theo lời mình.
Nằm mơ à? Bạch Dạ nghĩ nghĩ, dù sao mình cũng đã chết, không cần thiết bị người bắt nạt còn xun xoe cảm ơn.
Làm ma cũng phải có cốt khí của ma chứ?
"Ngươi sẽ phải thay đổi suy nghĩ.
Rồi có một ngày, ngươi tự nguyện đưa cho ta."
Bạch Dạ: "Cảm ơn! Không bao giờ!"
"Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ cầu ta..."
Bạch Dạ không nhìn thấy gì cả, cũng không biết giọng nói đàn ông đó phát ra từ hướng nào.
Kỳ lạ hơn hắn cảm thấy cái nơi tối tăm này không hề đáng sợ mà lại có chút gì đó thân thuộc, như thể hắn đã từng ở đây.
Nhưng Bạch Dạ là một người đến từ một thế giới không hề có một chút huyền huyễn nào.
Mấy