Bé bị đánh mông liền muốn khóc ,nhưng bị người không rõ mặt mũi uy hiếp, bé không dám khóc tiếp.
Miệng mếu máo ủy khuất nói.
_ Em không khóc nữa đâu.
Đừng đánh bảo bảo mà.
Mỗi khi bé làm gì sai, chỉ cần bé làm nũng một chút với cha mẹ.
Họ sẽ không đánh, mắng bé.
_ Em sẽ rất ngoan.
Hức!
Ngôn Tranh nghe vậy hài lòng vỗ mông nó thêm một cái.
Thằng bé bất mãn chu môi.
Rõ ràng bé đã ngoan không khóc nhưng tại sao vẫn bị đánh mông.
_ Người xấu!
Nói thì nói vậy bé vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng người quái dị này.
Bé cảm giác được trên người anh trai này không có ý xấu muốn hại bé.
Không hề giống bọn bắt cóc xấu xa kia.
Trẻ con đều rất non nớt, ngây ngô.
Nhưng chúng vẫn có thể cảm giác được ai tốt ai xấu với mình.
Ngôn Tranh bật cười ,đứa bé này thật đáng yêu, hắn vươn tay xoa đầu thằng bé.
Đột nhiên tiếng gầm gừ, sột soạt chậm chạp di chuyển trên cầu thang truyền tới.
Nụ cười hắn chợt tắt, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo, cơ bắp thân thể buộc chặt bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.
Một tay hắn ôm đứa trẻ, một tay nắm chặt gậy sắt.
_ Ôm chặt.
Cậu bé không hiểu vì sao nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi ngang qua người đàn ông đã biến thành tang thi hắn không chút do dự vung gậy sắt, phang thẳng vào đầu ông ta.
Giúp ông ta kết thúc hoàn toàn sinh mạng.
Trên cổ đột nhiên truyền tới tiếng nức nở.
Ngôn Tranh cau mày, tâm lý đứa trẻ thật yếu ớt.
Hắn cho là thằng bé sợ hãi khi nhìn thấy thủ pháp giết tang thi quá tàn bạo của hắn, liền vỗ vai nó nhẹ giọng trấn an.
_ Không sao đâu.
Tiếp theo liền đi ra cửa.
Hắn lập tức nhìn thấy hai ba con tang thi đang chậm chạp xuất hiện ở mé cầu thang.
Không tốn một giây phút nào, hắn chạy thẳng vào phòng mình.
Nhanh tay thu hồi gậy sắt dùng tay khoá cửa lại.
Tang thi tất nhiên ngửi thấy mùi vị thức ăn sống truyền tới trong không khí.
Chúng hưng phấn tiến lên cuối cùng bị chặn lại sau cánh cửa, chúng chỉ có thể bất mãn cào cửa.
Tiếng cào kít kít nghe thật rùng rợn.
Đứa trẻ bên trong cánh cửa nghe thấy liền hoảng sợ ôm chặt người trước mắt.
Nước mắt chảy dài trên gò má.
Những thứ kia thật xấu xí, bẩn thỉu, kinh dị...
Ngôn Tranh sau khi vào phòng an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đặt đứa trẻ xuống sàn, còn hắn ngồi trên sopha.
Một lớn một nhỏ trầm mặc nhìn nhau.
Đột nhiên đứa trẻ tức giận bi bô lên án hắn.
Còn nhào tới, từng nắm đấm nhỏ liên tục bộp bộp đập vào chân hắn.
_ Người xấu! Người xấu! Anh trả cha lại cho em...
Ngôn Tranh bỏ mũ bảo hiểm, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, tinh tế trắng nõn.
Hắn nhếch mép cười hỏi:
_ Anh xấu ở chỗ nào?
Bé ngây ngốc nhìn hắn nhưng vẫn méo miệng lắp bắp lên án.
_ Anh giết cha...bảo bảo ...Oa ...hu hu!
Thì ra người đàn ông trung niên kia là cha của thằng bé.
Hắn đã giết cha nó ngay trước mặt nó, hắn biện minh thế nào đây.
_ Anh chỉ là giúp cha em đi thanh thản thôi.
Đứa trẻ hai mắt đong đầy nước mắt, bàn tay nho nhỏ nắm chặt.
_ Anh nói dối!
Đứa chỉ này mới chỉ có bốn, năm