Phương Vũ Hân ngã trên mặt đất giãy giụa nghĩ muốn đứng dậy, nhưng mà tứ chi của cô đều đã đứt, giãy giụa bất quá tăng thêm thống khổ thôi.
Mỗi một lần giãy giụa, miệng vết thương truyền đến đau xuyên tim.Phương Mộng Dao chậm rãi đi đến trước mặt cô, trong tay nắm cây đao màu đen, đúng vậy đoạt trong tay cô.
Trên lưỡi đao, còn dính máu cô.Phương Vũ Hân muốn lui lại về phía sau, nhưng tay chân bị chặt căn bản không còn sức lực.
cô kêu lên một tiếng, dùng sức cắn môi, lạnh lùng mà nhìn Phương Mộng Dao.
Phương Mộng Dao trên người toàn mùi nước hoa, cộng thêm trên mặt đất mùi hôi thối tạo thành hỗn hợp có mùi kinh dị khó ngửi.Cô ta đi đến trước mặt Phương Vũ Hân, trên cao nhìn xuống cô đang kéo dài hơi tàn, đắc ý mà nói: “Phương Vũ Hân, hôm nay chính là ngày chết của cô!” Giọng nói rơi xuống nháy mắt, Phương Mộng Dao giống như lơ đãng mà dẫm nơi Phương Vũ Hân bị thương, dùng sức nghiền nghiền.Phương Vũ Hân kìm nén tiếng kêu thảm thiết, kịch liệt đau đớn làm khuôn mặt cô trở nên vặn vẹo, cô lấy một phần khí lực, không cam lòng yếu thế mà trừng mắt Phương Mộng Dao: “Phương Mộng Dao? Cô vì cái gì đối với tôi như vậy?”Những lời này không biết kích thích điểm nào đến Phương Mộng Dao, cô ta cơ hồ rít gào nói: “Vì cái gì? Phương Vũ Hân, cô đối tôi thương tổn chẳng lẽ còn ít sao? Cô là Phương gia đại tiểu thư, tôi lại chỉ có thể là con ngoài giá thú! Dựa vào cái gì? Cô dị năng không có, nếu không phải cô tồn tại Dịch Minh, Dịch Minh hắn như thế nào sẽ đối với cô nhớ mãi không quên? Phương Vũ Hân! Tôi cái gì cũng tốt hơn cô, cô tưởng đoạt được của tôi!”Phương Vũ Hân khó tin nhìn cô ta, cô chưa bao giờ nghĩ đến, Phương Mộng Dao sẽ nghĩ như vậy! Khâu Dịch Minh là vị hôn phu của cô, sau khi mạt thế xảy ra, hắn chia tay cô để chọn người có dị năng giả là Phương Mộng Dao, bọn họ đã thành người lạ, cô khi nào còn có liên quan đến Khâu Dịch Minh? Vì thế cô lạnh lùng nói: “Phương Mộng Dao cô điên rồi! Tôi cùng Khâu Dịch Minh đã chia tay từ lâu, tôi khi nào cướp của cô? Mẹ cô năm đó bỏ thuốc ba tôi, trộm sinh cô, cùng tôi có quan hệ gì?”Phương Mộng Dao nghe vậy, cảm xúc càng kích động: “Cô câm miệng! Mẹ tôi cùng ba ba là thiệt tình yêu nhau! Rõ ràng mẹ cô không biết xấu hổ, ăn vạ đến chết không chịu buông, bức bọn họ chia tay!”Phương Vũ Hân lúc này mới minh bạch, Phương Mộng Dao vẫn luôn lừa mình dối người! Cô trào phúng mà nhìn Phương Mộng Dao: “Phương Mộng Dao, Cô chính là người điên!”Phương Mộng Dao bị cô tàn nhẫn kích thích, dưới chân càng dùng sức.
Cô ta mang giày da, đế giày thực cứng, dẫm lên khiến Phương Vũ Hân đau đớn mồ hôi lạnh tuôn ra.
Phương Mộng Dao nghe thấy cô kêu rên, đắc ý mà nói: “Phương Vũ Hân, cô cho rằng cô vẫn là Phương gia đại tiểu thư sao? cô xem cô hiện tại thật đáng thương, tay chân đứt đoạn, động đều không động được, tư vị không tồi đi? Còn nhớ rõ cái vòng tay này không? Đây chính là ba ba tự mình chọn cho cô, đáng tiếc cô không cần, cho tôi.
Nói cho cô, nó chính là thứ tốt.”Phương Vũ Hân khó có thể tin mà nhìn cô ta: “Phương Mộng Dao!”Phương Mộng Dao càng thêm đắc ý: “Đừng kích động a, tôi nói còn chưa nói xong đâu.
Cô chẳng lẽ không muốn biết, vì cái gì cô không phải dị năng giả, chỉ có thể là người thường sao? Bởi vì…… Tôi thêm trong đồ ăn của cô chất ức chế , có phải hay không thật kinh ngạc? A, đúng rồi, còn có.
Cô có phải hay không rất tò mò anh trai cô là chết như thế nào? Nói ra, anh ta chết cũng thật thảm nha, đang sống sờ sờ bị tang thi cắn nuốt, giống như bị lăng trì.
Nhưng cô yên tâm, cô sớm sẽ gặp lại anh ta thôi, anh ta lúc đó rất thống khổ nha.”Phương Vũ Hân khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, cả người đều tức giận đến run rẩy: “Phương —— mộng —— dao! Cô rốt cuộc còn là con nhười hay không? Tôi cùng anh tôi rốt cuộc nơi nào đắc tội cô? Làm cô hận chúng tôi như vậy?”Phương Mộng Dao lạnh lùng mà cười rộ: “Các cô tồn tại một ngày, đối với tôi đó là tổn thương lớn nhất! Đặc biệt là cô, Phương Vũ Hân! Nếu không phải Dịch Minh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, tôi có lẽ sẽ không cho cô chết sớm như vậy, bởi vì giết cô tôi đều ngại ô uế tay! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô giống như có con mèo Ragdoll, kêu Angela, tôi đặc biệt chán ghét nó! Bất quá là súc sinh, còn cả ngày diễu võ dương oai!”Phương Vũ Hân sắc mặt trở nên càng khó nhìn: “Cô giết nó?”Phương Mộng Dao lại dào dạt đắc ý mà nói: “Bất quá là súc sinh mà thôi, cũng đáng cô kích động như vậy? Tôi không có giết nó, tôi đem móng vuốt nó cắt đi, ném vào thùng rác mà thôi.
Nhưng, nhưng xung quanh đó chó hoang rất nhiều.”Phương Vũ Hân lại lần nữa kịch liệt giãy giụa, thậm chí không màng miệng vết thương đau xuyên tim: “Phương —— mộng —— dao! Cô đừng đắc ý quá sớm! Ác giả ác báo, kết cục của cô, sẽ không tốt hơ tôi đâu!”Phương Mộng Dao nhướng mày, không chút nào để ý mở miệng: “Phải không? Đáng tiếc cô vĩnh viễn nhìn không thấy.
Cuối cùng nói cho cô một tin tức, Phương Mộng Dao đã sớm đã chết.”“A ————”Tiếng thống khổ kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, Phương Vũ Hân mở choàng mắt, lại phát hiện cô không phải nằm trên mặt đất lạnh băng nồng đậm mùi hôi, mà đang nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại.Cô cuống quýt vươn tay ấn mở đèn, trước mắt hình ảnh quen thuộc làm cô ngây ngẩn cả người.Nơi này…… Nơi này thế nhưng là…… Thế nhưng là nhà của cô trước mạt thế xảy ra! Lời nói độc ác của Phương Mộng Dao còn phảng phất vọng bên tai tiếng, giờ khắc này cô bỗng nhiên không xác định, chẳng lẽ những thống khổ tê tâm phế liệt, tuyệt vọng mất đi người nhà không có xảy ra, chỉ cảnh hoang đường trong mơ?“Meo ~~~~~”Một tiếng kêu mềm mại của mèo vang lên, ngay sau đó, Phương Vũ Hân cảm nhận được được bộ lông xù xù nóng hầm hập đang ở cọ cánh tay của cô.Phương Vũ Hân xốc chăn lên, liền thấy Angela bên cạnh cô, dán cánh tay của cô.
Nó ngẩng đầu ngáp một cái, một đôi mắt màu lam mê mang mà nhìn Phương Vũ Hân.
Nhìn nó bày ra bộ dáng đáng yêu, trái tim Phương Vũ Hân đang nhảy “Bang bang” bỗng nhiên yên ổn lại, cô duỗi tay bế lên Angela, nghĩ đến Phương Mộng Dao nói những lời đó, đặc biệt là về Angela, cô càng đau lòng.Angela là con mèo Ragdoll thật xinh đẹp, an tĩnh ngoan ngoãn hơn nữa đặc biệt thích sạch sẽ, người Phương gia đều đặc biệt thích nó.
Nhưng Phương Mộng Dao vậy mà tàn nhẫn đối với nó, cô ta sao tàn nhẫn xuống tay được?Phương Vũ Hân đang nghĩ ngợi tới, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, tiếng Khúc Thiên Hà vang lên: “Hân Hân, con không sao chứ? Có phải hay không gặp ác mộng?”“Con…… con không có việc gì,” Phương Vũ Hân một bên đáp lời, một bên nhanh chóng xuống giường, chạy tới mở phòng, “Mẹ! Mẹ như thế nào đi lên? Con thật sự không có việc gì, vì gặp ác mộng dọa tỉnh lại, xin lỗi đánh thức mẹ.”Khúc Thiên Hà mặc áo ngủ tơ tằm, mềm mại đường cong như ẩn như hiện.
Mẹ cô đóng cửa lại, nhìn lên mặt Phương Vũ Hân.
Phương Vũ Hân bị kinh sợ, sắc mặt còn chưa điều chỉnh lại, Khúc Thiên Hà lôi kéo cô ngồi xuống, lấy cốc nước đặt trong tay cô, lúc này mới lo lắng hỏi: “Hân Hân, con gặp ác mộng gì?”Phương Vũ Hân từ nhỏ đến lớn lá gan đều rất lớn, đâu dễ dàng bị kinh sợ.
Nhưng lần này cô rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ, Khúc Thiên Hà không thể không lo lắng.Phương