Trong phòng khách, Phương Mộng Dao thốt ra những lời kia xong, Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương đồng thời quát một tiếng chói tai, không khí hoàn toàn căng chặt, trên lầu bầu không khí giữa Phương Vũ Hân cùng Khâu Dịch Minh cũng không hòa hợp.Phòng ngủ của Phương Vũ Hân cùng Bạch Khiêm Khiêm ở lầu 3, Bạch Khiêm Khiêm muốn gần Phương Vũ Hân, cho nên phòng hai người bên cạnh nhau.
Phương Vũ Hân mang Bạch Khiêm Khiêm trở lại phòng ngủ của cậu bé, cậu bé chuẩn bị đi ngủ, Khâu Dịch Minh đã gõ cửa phòng, ở bên ngoài nói:“Hân Hân, anh có lời muốn nói cùng em.”Phương Vũ Hân dặn dò Bạch Khiêm Khiêm đợi trong phòng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cô không mang Khâu Dịch Minh qua phòng cô, mà dẫn anh ta lên tầng thượng.
Tầng thượng tuy trồng nhiều rau dưa, nhưng bên cạnh được đặt bàn trà cùng ghế dựa, đúng là nơi tốt để trò chuyện.Khi cô vừa đi ra, trong phòng Bạch Khiêm Khiêm tròng mắt vừa chuyển, kéo cửa lặng lẽ đi theo.Mới ngồi xuống, Khâu Dịch Minh gấp không chờ nổi hỏi:“Hân Hân, đứa bé kia…Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Anh nhớ rõ em chưa từng sinh con.”Câu cuối cùng của anh ta bổ sung, nhằm ám chỉ Phương Vũ Hân không cần nói dối để lừa anh ta.Phương Vũ Hân đối với anh ta hoàn toàn không còn tình cảm, nhưng không muốn nói dối, liền nói:“Em mới gần đây mới biết được mình còn có con trai lớn như vậy, thằng bé đột ngột xuất hiện trước mặt em, ôm chân em kêu mẹ, em còn tưởng thằng bé nhận sai người, làm xét nghiệm DNA, thì thật đúng thằng bé là con trai em, thật sự qúa trùng hợp, đúng là ý trời.”Khâu Dịch Minh nhạy bén nghe ra trong giọng nói cô có phần tịch mịch, trong lòng đó dâng lên sự bất an, có chút bực bội hỏi:“Hân Hân, lời này của em…… Là có ý gì?”Phương Vũ Hân lắc đầu, lại không trả lời, mà nói:“Thời điểm em học đại học đã từng làm tình nguyện ở công ty y dược, chắc lúc ấy bị tính kế, đánh cắp trứng.
Bây giờ em còn không biết ba thằng bé là ai, nhưng đứa nhỏ này em thật sự thích, hiện tại lại xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ thế giới đã đảo lộn, bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên em quyết định giữ đứa nhỏ lại.”Sắc mặt Khâu Dịch Minh có chút tức giận, nhận thấy ánh mắt Phương Vũ Hân không tán đồng, anh ta ý thức được thái độ mình không thỏa đáng, liền cật lực hòa hoãn sắc mặt, khuyên nhủ:“Hân Hân, em là người thông minh.
Vừa rồi em cũng nói, đứa nhỏ này xuất hiện quá trùng hợp, chẳng lẽ em không hoài nghi sao?”“Lời này của anh là có ý gì?”Ánh mắt của Phương Vũ Hân sắt sắc bén bắn về phía anh ta, trên người lộ toát ra một phần băng lãnh:“Dịch Minh, anh muốn nói là, đứa nhỏ này cố ý xuất hiện trước mặt em sao?”Khâu Dịch Minh biết Phương Vũ Hân không vui, nghĩ đến Bạch Diệp, anh ta vẫn gật đầu, anh ta không hy vọng Phương Vũ Hân bởi vì một đứa bé không biết từ đâu bắt đầu có liên quan với Bạch Diệp, liền nói:“Hân Hân, anh nghĩ em cũng nghi ngờ, đứa nhỏ này xuất hiện, rất khả nghi.
Chỉ là một đứa bé còn nhỏ như vậy, vì sao đột ngột xuất hiện trước mặt em? Mấy năm nay đứa bé được ai nuôi lớn? Người phía sau nó là ai? Em đừng quên, Phương gia là một trong những gia tộc đứng đầu ở thành phố Thương, hàng ngày có biết bao nhiêu người muốn tính kế Phương gia.”Phương Vũ Hân biết lời Khâu Dịch Minh rất có đạo lý, trên thực tế, lúc đầu cô cùng đề phòng Bạch Khiêm Khiêm, còn có người đàn ông lúc trước xuất hiện ở phòng ngủ cô, cũng không thiện lương gì.
Nhưng bây giờ đã mạt thế, huy hoàng của Phương gia không còn, trong mạt thế, chỉ có thực lực mới chứng minh tất cả.
Huống hồ, cô cảm nhận được tình cảm của Bạch Khiêm Khiêm đối với cô là thật tình!Cho nên dù cô biết Khâu Dịch Minh nói không sai, cũng không thích anh ta nói lời này.
Vì thế cô cười diễu cợt:“Dịch Minh, anh đừng quên, hiện tại không còn tập đoàn Phương thị.
Dù sau lưng thằng bé thật sự có người tính kế, cũng chỉ có thể phó mặc nước chảy.
Người nọ nếu xuống tay với Phương gia,em cũng không dễ chọc.
Nhưng Khiêm Khiêm, thằng bé chỉ là đứa bé! Hơn nữa, thằng bé còn là con trai em!”Khâu Dịch Minh thấy thái độ cô kiên quyết,