Người nói chuyện rõ ràng đang khóc, thanh âm nghe rất đáng thương.
Phương Vũ Hân nghe thanh âm này, trong đầu nhớ tới một số hình ảnh không tốt, đều thấy trong mộng.
Mạt thế vừa mới bắt đầu, người sống sót trong lòng còn vài phần hy vọng, nhân tâm đạo đức còn chưa bị ăn mất, cho dù có sa đọa, chỉ một số ít.Nhưng mà tang thi càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, nhân tâm dần dần thay đổi.
Tới lúc đó con người căn bản không nhìn thấy hy vọng, ai cũng không biết mình còn có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai, vì thế bắt đầu được sao hay đó, tà ác trong lòng bộc lộ ra hết, sự tình gì cũng làm ra được.Dị năng giả thực lực càng ngày càng mạnh, dị năng giả và người thường chênh lệch càng thêm rõ rệt, dần dần hình thành phép tác khó vượt qua.
Dị năng giả địa vị càng ngày càng cao, người thường địa vị ngày càng lụi bại, thậm chí dần dần lưu lạc thành nô lệ dị năng giả.Thời đại hoà bình bình đẳng, tất cả pháp chế đều thành mây khói, đói khổ lạnh lẽo ăn bữa hôm lo bữa mai.Trong mơ, Phương Vũ Hân là người thường, nhưng lớn lên thật xinh đẹp, cô từng bị tùy ý khi dễ, không thiếu người mơ ước có được cô.
Vì thế, Phương Vũ Dương không biết chém giết người khác bao nhiêu lần, mỗi một lần xông lên nguy hiểm tính mạng không đếm hết, có khi gần gặp Tử Thần.Hiện giờ, lại nghe thanh âm như vậy, Phương Vũ Hân hiểu ra, có người khi dễ người!Bạch Khiêm Khiêm tuy không có những ký ức đó, nhưng cậu không ngốc, hỏi Phương Vũ Hân:“Mẹ, làm sao bây giờ?”Phương Vũ Hân liền nói:“Ba, mẹ, phụ cận phát hiện người sống sót, tình huống không tốt, chúng ta qua xem.”Cô không thích xen vào việc người khác, nhưng nếu gặp, không có khả năng thấy chết không cứu.Những người khác không có ý kiến gì, Phương Vũ Dương đi tới bế Bạch Khiêm Khiêm lên, sau đó người một nhà bước nhanh theo chân Phương Vũ Hân và Bạch Khiêm Khiêm tới địa điểm đã cảm ứng được.
Chỉ là bọn họ vừa động, lại đưa tới không ít tang thi, bao vây lại.Số lượng tang thi không ít, bọn họ dù cho có nghĩ muốn cứu người, cũng phải giết sạch tang thi mới có thể qua.
Rốt cuộc tình huống phía trước thể nào không rõ, không đem tang thi giết sạch, một khi bị chúng nó cắt đứt đường lui, với bọn họ cực kỳ bất lợi.Nhưng mà ngoài 500 mét, có một cảnh tượng khác.Trên mặt đất tứ tung ngang dọc nằm vài cổ thi thể, có rất nhiều tang thi, có cả nhân loại! Vừa rồi người phụ nữ khóc thút thít đã ngã xuống đất, cô ấy bị côn sắt đập trúng phần đầu, còn chưa chết, thân thể hơi run rẩy, mở nữa đôi mắt sung huyết, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, biểu tình rất đau thương.Thân thể cô ấy cuộn tròn lại, dưới thân che chở một cô bé.
Cô bé tuổi không lớn, chỉ có năm sáu tuổi, không ngừng rơi lệ, nhỏ giọng nức nở.Vài người nhìn một màn này, lộ ra vài phần không đành lòng.
Trong đó một tên trai tráng to gan nói:“Đội…… Đội trưởng, dứt khoát thả…… Thôi bỏ đi, dù sao các cô ở chỗ này cũng không sống được, thả các cô đi?”Đội trưởng trong miệng anh ta là tên thanh niên cầm một cây côn sắt, vóc dáng rất cao, ước chừng có 1 mét 8.
Trước kia tên kia hẳn là thường xuyên rèn luyện, cả người cơ bắp hiện ra, vừa thấy rất có sức lực.
Anh ta quay đầu, yên lặng nhìn người vừa rồi nói chuyện, xem đến người nọ cả nổi cả lông mao, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười:“Mày nói không sai, hai người kia dù sao cũng chết, không cần thiết vì các cô lãng phí sức lực!”Nói xong lời đó, anh ta đi lại vài bước, một chân đá văng người phụ nữ đã suy yếu, bắt lấy cô bé đang được chê chở dưới thân người phụ nữ.
Cô bé vốn dĩ nhỏ giọng khóc nức nở, thấy thế hoảng sợ, khóc lớn.
Lại bị anh ta nắm cổ:“mày dám khóc, tao liền đem mày ném vào đàn tang thi!”Anh ta nói xong, đem cô bé ném cho thủ hạ bên cạnh:“Tiếp theo! Mang người đi theo tao!”Nói xong, anh ta cố ý nhìn qua cách đó không xa mấy con tang thi đang tới gần.Những người khác thấy những con tang thi đó, trong lòng có chút sợ hãi.
Thấy anh ta đã lên xe, liền nối đuôi nhau mà mà đi, lái xe như bay nhanh thoát chạy.
Sau khi bọn họ rời khỏi, tang thi cách đó không xa lập tức vọt lại đây, vây quanh thi thể trên mặt đất phân chia thức ăn.Người Phương gia chạy tới, thấy một màn tang thi đang phân chia thi thể.
Hình ảnh này đối người thường ám ảnh thật sự quá lớn, Phương Vũ Dương theo bản năng bịt kín mắt Bạch Khiêm Khiêm, không cho cậu bé xem.Đồng thời, Phương Cẩm Đường, Khúc Thiên Hà và Phương Vũ Hân vọt qua, đem tang thi chém giết sạch sẽ.
Thi thể trên mặt đất đã tàn khuyết không được đầy đủ, nhưng làm bọn họ kinh ngạc, trong đó có một người phụ nữ còn sống! Trên người cô ấy rõ ràng bị trọng thương, trên người không ít chỗ bị tang thi cắn xé, thật sự khó tưởng tượng được, cô ấy rốt cuộc làm sao chống đỡ được.Người phụ nữ đang nhắm đôi mắt đột nhiên mở, gian nan nâng đầu lên nhìn về phía mấy người Phương Vũ Hân, há miệng đứt quãng nói:“Cứu…… Cứu…… Con…… Gái…… Tôi……”Chỉ nói được mấy chữ này, liền hao hết sức lực còn sót lại của cô.
Đầu vô lực rớt xuống, hai mắt không nhắm lại, gắt gao nhìn Phương Vũ Hân.Phương Vũ Hân đi qua, thử bắt mạch của người phụ nữ, phát hiện cô ấy đã chết, liền nói:“Tôi sẽ tận lực.”Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cõ rõ ràng, người phụ nữ này cứu không được con gái.
Cô có thể đoán được những người đó mang cô bé đi có dụng ý gì, cũng vì biết, cô càng rõ cô bé kia sẽ không được sống lâu.Khúc Thiên Hà thấy cảm xúc cô không tốt, liền nói:“Lấy xe ra, chúng ta đuổi theo xem sao! Đoàn người kia quả thực không xứng tồn tại!”Phương Vũ Hân nghe lời lấy xe ra, người một nhà nhanh chóng lên xe, dọc theo bánh xe đuổi theo.Một nơi xa khác trên con phố, trong xe đột nhiên bé gái cả người chấn động, tiếp