Phương Vũ Dương và Phương Cẩm Đường chứng kiến hết một màn này, Phương Vũ Hân cũng “nhìn” thấy.
Cô rốt cuộc vẫn không yên tâm cha con hai người, nên lặng lẽ thả ra linh thức, theo phía sau bọn họ, nếu gặp nguy hiểm, cũng thuận tiện cứu viện.
Nhưng cô không nghĩ tới, thế nhưng sẽ “nhìn” thấy một màn như vậy.Cô là thuần mộc linh thể, tu tập lại công pháp tiên đạo vô cùng ảo diệu, đối với sự sống rất mẫn cảm.
Tuy không ở hiện trường, chỉ thả ra linh thức, cô cảm thụ nhạy bén hơn so với Phương Cẩm Đường cùng Phương Vũ Dương.
Cô bé kia mang dị năng hệ hỏa, nhưng hiển nhiên dưới tình thế cấp bách đột nhiên thức tỉnh, thiêu đốt sinh mệnh đại giới bộc phát ra năng lượng cực đại, vì chính mình và mẹ báo thù.Cô bé từ trong xe bò ra, trong cơ thể sự sống gần như khô cạn, sức cùng lực tận, có thể chết ngay lập tức, chỉ vì chấp niệm trong lòng cầm cự mà thôi.
Mà Phương Cẩm Đường và Phương Vũ Dương xuất hiện, bị cô bé coi như kẻ địch, cô bé liều mạng dùng sức lực cuối cùng bò từ trong xe ra, muốn giết chết hai người.Nếu không phải Phương Vũ Dương nhạy bén, nói một câu như vậy, khiến ý thức cô bé thanh tỉnh, một khi bị cô bé tấn công, dù không chết cũng bị thương.
Mà ý thức cô bé thanh tỉnh, nghĩ tới mẹ chết thảm, bi thương hóa thành nước mắt, sự sống trong cơ thể cô bé cuối cùng cũng tiêu hao sạch.Cuối cùng mồi lửa kia là phản hệ dị năng giả hệ hỏa trong thân thể cô bé, đại khái cũng là tâm nguyện của cô bé.
Thân thể hóa thành tro, tổng so với bị tang thi chà đạp còn tốt hơn.Cô thở dài trong lòng, cùng cảnh tượng, cô đã chứng kiến nhiều lần trong mộng.
Theo thời gian trôi qua, thực lực tang thi sẽ càng ngày càng lợi hại, trí lực cũng càng ngày càng cao.
Những người có thực lực mạnh mẽ, thậm chí tang thi cấp thấp bao vây tấn công căn cứ người sống sót, có những dị năng giả thực lực vô dụng, nếu bị tang thi bao vây tấn công, không muốn bị tang thi cắn nuốt, sẽ lựa chọn tự bạo, cùng tang thi đồng quy vu tận.Khi đó cô thực lực vô dụng, rất nhiều thời điểm hoàn toàn dựa vao Phương Vũ Dương bảo hộ, anh em hai người nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, có đôi lúc Phương Vũ Dương bị buộc thiếu chút nữa tự bạo, cũng may cuối cùng liều mạng trọng thương, chạy thoát ra ngoài.Vì thế cô thở dài xong, càng kiên định phải nhanh chóng tăng thực lực lên, bảo vệ tốt người nhà.
Nếu không có một ngày xảy ra thảm kịch như hôm nay cũng phát sinh trên người bọn họ!Phương Vũ Dương và Phương Cẩm Đường trở vềi, đại khái vừa rồi bị kích thích, Phương Cẩm Đường nói:“Hân Hân, tìm kiếm Nguyên Thạch tạm thời dừng lại, tìm kiếm trong đống phế tích có người sống không, không bằng trước tìm xem, miễn làm cho bọn họ cứ như vậy chết.”Nói ra lời như vậy, ông đã suy nghĩ cận thận.
Ông cũng rõ, mấu chốt trước mắt hẳn là tìm kiếm Nguyên Thạch, săn giết tang thi thu thập tinh hạch.
Nhưng nếu thực sự có người sống sót chờ cứu viện, chẳng lẽ bọn họ thật sự trơ mắt nhìn bọn họ bỏ mạng sao? Không tránh khỏi quá mức máu lạnh!Phương Vũ Hân nghĩ, liền đồng ý.
Cô nguyên bản tính toán thuận theo tự nhiên, nếu gặp được người sống, có thể cứu liền cứu, không thể cứu cũng không miễn cưỡng, cũng không thể vì cứu người khiến chính mình rơi vào nguy hiểm.
Nhưng Phương Cẩm Đường đã nói như vậy, cô nghĩ đến thảm kịch vừa rồi, không có biện pháp tàn nhẫn.Ở trong mộng, cô cùng Phương Vũ Dương gặp nguy hiểm, cũng không phải không có người khác viện trợ, hiện giờ bọn họ có năng lực như vậy, đúng là nên lợi dụng thật tốt, mới không phụ trời cao chiếu cố.Vì thế, người một nhà không vội vàng tìm kiếm Nguyên Thạch, mà bằng tốc độ nhanh chóng đem toàn bộ phế tích tìm kiếm người sống sót.
Khu công nghiệp này tuy không lớn, nhưng cũng mất thời gian hơn ba giờ mới rà soát toàn bộ.
Cũng không biết vận khí của người khác tốt, hay vận khí bọn họ quá kém, bọn họ tìm một trận này một người sống cũng không phát hiện.Đại đa số người và tang thi biến dị bị vùi lấp, chết hết, dù có người sống sót, cũng đều bị tang thi cắn nuốt, lúc trước bọn họ gặp những người đó, có thể là người sống sót nơi này còn sót lại.
Đáng tiếc bọn họ vất vả sống sót, lại chết trong tay đám người tiến vào tìm vật tư.Tuy không thể tìm được người sống sót, nhưng cả người rốt cuộc chứa tâm sự.
Người một nhà tiến vào Thanh Mộc Linh phủ dùng cơm trưa, thời gian còn lại, tất cả dùng để tìm kiếm Nguyên Thạch và săn giết tang thi.Lúc trước tìm kiếm người sống sót, Phương Vũ Hân thả ra linh thức tìm kiếm, cố ý tránh tang thi, ở lại mỗi địa điểm thời gian cũng không dài, cho dù tang thi có lần theo mùi vị người sống tìm tới, số lượng cũng không nhiều.
Nhưng tìm kiếm Nguyên Thạch thì khác, tìm được phải đào Nguyên Thạch ra, phí không ít thời gian.Vì thế, khi bọn họ đào Nguyên Thạch, tang thi chạy tới.
Phương Vũ Dương, Phương Cẩm Đường và Khúc Thiên Hà làm hộ vệ bảo vệ chặt chẽ cho Phương Vũ Hân và Bạch Khiêm Khiêm, ngay cả Angela cũng ở phụ cận thủ vệ.
Hình thể nó tuy nhỏ, nhưng móng vuốt rất lợi hại, so với tang thi móng vuốt sắc bén hơn chút, mỗi lần ra tay làm tang thi bị thương.
Hơn nữa thân pháp nó linh hoạt, tang thi biến dị sơ cấp căn bản bắt không được nó.Lúc đầu tang thi tới không nhiều lắm, áp lực không lớn.
Nhưng dần dần, bọn họ ở một chỗ lâu dài, tang thi tụ tập đến càng ngày càng nhiều, người một nhà có chút chịu đựng không nổi.Phương Vũ Dương một đao chém ngã tang thi, biểu tình ngưng trọng:“Tiếp tục như vậy không được! Cần phải nghĩ biện pháp! Tang thi quá nhiều, sức lực chúng ta sớm muộn gì cũng dùng hết.”Phương Vũ Hân cũng biết cứ tiếp tục như vậy không được, cô nhớ trong mộng từng gặp trường hợp dị năng giả