Cố Trọng Cảnh chậm rãi để cốc nước trong tay xuống, hoạt động cánh tay một chút, khí thế trên người bắt đầu ùn ùn dâng lên, sát khí khiếp người tràn ngập khắp căn phòng ký túc nho nhỏ, Lý Du đột nhiên cảm thấy cả người nổi da gà, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng lại nghĩ cho dù khí thế mạnh thì như thế nào, đánh mình bị thương không phải là phải bồi thường sao?
Nghĩ như vậy, tâm tình Lý Du đột nhiên tốt lên.
Gã cười lạnh một tiếng: "Phô trương thanh thế!"
Nói xong cũng giơ quả đấm lên vọt về phía Cố Trọng Cảnh, lần trước trong nhà vệ sinh ba người bọn họ bị cách đánh không cần mạng của Cố Trọng Cảnh dọa sợ, Tiền Ứng còn bị hắn đập vỡ đầu, hiện tại nhớ lại Lý Du còn cảm thấy lạnh cả người.
Câu nói thỏ bị ép còn có thể cắn người này thực sự là không giả, Cố Trọng Cảnh lúc thường là một người tính tình thật tốt, bị bọn họ bắt nạt như vậy không bạo phát mới là lạ, lúc đó phỏng chừng cũng là dựa vào một luồng ý chí không sợ chết mới dám đập đầu Tiền Ứng vào tường.
Lý Du cũng không phải không đầu óc, trong trường hợp đã biết Cố Trọng Cảnh lỗ mãng như thế còn dám cùng hắn đánh nhau thì trước khi gã ra tay cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Hậu quả của lần trước Cố Trọng Cảnh động thủ còn bày ra ở đó, lần này Cố Trọng Cảnh nhất định có vướng bận, đến lúc đánh dù sao cũng phải suy nghĩ một chút, coi như hắn thật sự không sợ chết, đánh mình đến mức nguy hiểm thì lúc đó mình cũng không thiệt thòi gì.
Sai cũng là Cố Trọng Cảnh sai!
Huống chi nếu Triệu Thu Lăng đại mỹ nữ biết mình vì muốn gây phiền phức cho Cố Trọng Cảnh mà bị thương, nhất định sẽ cho gã nhiều thêm một khoản, đến lúc đó tiền học phí của gã có hi vọng rồi.
Bị thương một chút thì đã sao, chỉ cần học hành xong, tương lai rạng rỡ đang chờ gã.
Về phần Cố Trọng Cảnh, Lý Du chỉ có thể nói câu thật xin lỗi, ai bảo hắn đắc tội người không nên đắc tội chứ?
Một quyền này của gã thuần túy là muốn khơi dậy phẫn nộ của Cố Trọng Cảnh mà đấm ra, sức lực sẽ không nhỏ quá, quyền này nếu đánh thật Cố Trọng Cảnh cũng phải chuáng váng mất mấy giây.
Trần Lượng bên cạnh Lý Du lại không có đầu óc tốt như gã, hắn chính là một ngọn cỏ đầu tường chỉ e thiên hạ không loạn, nhìn thấy Lý Du vừa động cũng nắm chặt nắm tay muốn xông lên.
Quyền trước quyền sau đấm đến trước mắt, Cố Trọng Cảnh không hề hoảng loạn, diện vô biểu tình vươn hai tay ra, mỗi tay giữ một nắm đấm, nắm chặt tay của hai người lại.
Lý Du chỉ cảm thấy tay Cố Trọng Cảnh dường như có sức lực nghìn cân, bất kể gã giãy giụa thế nào cũng giãy không ra, gã đang muốn vươn ra một cái tay khác, Cố Trọng Cảnh đã động thủ.
Hai cánh tay một lật một ấn, hai người đã bị hắt quắp tay ra sau lưng đè trên bàn của giường dưới.
Sau đó một chân đè lên người Trần Lượng, từ trong không gian lấy ra một sợi dây, Trước đem Trần Lượng* trói lại ném sang một bên, tiếp đó đem Lý Du đang không ngừng giãy giụa cũng trói lại.
(* Chỗ này trong raw t/g ghi là Lý Du nhưng mình nghĩ chắc t/g ghi lầm nên mạn phép đổi lại là Trần Lượng)
Trong mắt hai người đều là sợ hãi, Cố Trọng Cảnh hắn...!Sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Trần Lượng không có năng lực như Lý Du, há miệng mắng ra mấy lời không sạch sẽ.
"Đồ tạp chủng Cố Trọng Cảnh, thả ông đây ra! Con mẹ mày..."
Cố Trọng Cảnh diện vô biểu tình nhặt lên một chiếc tất thối không biết của ai, nhét vào miệng Trần Lượng.
Sau đó quay đầu hỏi Lý Du: "Mày có muốn chửi một câu không?"
Lý Du nhìn tất thối trong miệng Trần Lượng, lắc đầu như trống bỏi: "Không, không, không, không dám không dám!"
Làm xong mấy việc này, thân thể Cố Trọng Cảnh rốt cục không chịu nổi, thoát lực ngã ngồi trên ghế, dựa vào thang sắt lên xuống giường bắt đầu thở mạnh, mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Lý Du vừa nhìn liền biết Cố Trọng Cảnh ngã bệnh, có lòng muốn phản kháng, lại bị Cố Trọng Cảnh trói căn bản là nhúc nhích không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Trọng Cảnh nghỉ ngơi.
Cố Trọng Cảnh nghỉ ngơi một hồi rốt cục khôi phục một ít sức lực, vừa nãy để chế phục hai người này lãng phí quá nhiều sức, lúc này cả người đều như nhũn ra.
Hắn đứng dậy đi tới cạch Trần Lượng đang ngậm tất thối, cầm một con dao Trần Lượng liền bị dọa đến hôn mê, tiếp đó bắt trước mài dao, cũng làm Lý Du hôn mê nốt.
Sau đó chính là mở trói, cởi quần áo, bày dáng, chụp hình.
Vừa làm vừa nghỉ, Cố Trọng Cảnh bận đến chạng vạng mới hoàn thành mọi việc.
Lần thứ hai uống thuốc hạ sốt, hắn liền trói hai người lại, lấy một chậu nước dội tỉnh bọn họ.
Hai người bị nước dội đến lạnh thấu tim, từng người một giật mình tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động Cố Trọng Cảnh giơ lên trước mặt bọn họ.
"Nhìn xem, chụp thế nào?"
Đồng tử Lý Du co rụt lại, lạnh cả lòng.
Trần Lượng thối miệng, Cố Trọng Cảnh không muốn nghe hắn phí lời, liền nhét tất thối vào miệng hắn, lúc này có muốn nói cũng không nói nổi.
Cố Trọng Cảnh nhìn thẳng vào mắt Lý Du, một khuôn mặt rất tuấn mỹ ưu sầu giờ khắc này lại lộ ra khí thế không giận tự uy.
"Bọn mày thích chụp hình nude của người khác như vậy, tao cũng chụp cho bọn mày mấy tấm, không cần cám ơn tao đâu."
Lý Du nhìn từng bức hình quấn quýt vào nhau kia, trước mắt biến thành màu đen, hận không thể đập đầu chết luôn.
Gã ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi:
"Tao và Trần Lượng..."
Cố Trọng Cảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, cái này hả, mày yên tâm, bọn mày chưa xảy ra chuyện gì cả, tao chỉ xếp bọn mày thành mấy tư thế thôi, thế nào? Có giống thật không? Mày nói xem nếu mấy tấm hình này mà truyền ra thì sẽ thế nào đây?"
Trong lòng Lý Du khẽ buông lỏng, chỉ cần không phải thật sự xảy ra chuyện gì là tốt rồi, nếu mà gã thật sự bị Trần Lượng...!
Còn không bằng gã chết cho xong!
Tuyệt vọng qua đi, Lý Du nhanh chóng khôi phục lại, gã cố gắng trấn định hỏi Cố Trọng Cảnh: "Mày muốn thế nào?"
Cố Trọng Cảnh cảm thấy Lý Du này cũng là một nhân vật, có tâm cơ gan dạ sáng suốt lại có thể nhẫn, loại người này nếu ở tận thế, chắc hẳn sẽ sống được đến năm thứ mười.
Nhưng đáng tiếc, hắn rơi vào tay mình.
Cố Trọng Cảnh từ tận thế