Tề lão bình tĩnh ăn mì, cũng không để ý đến bọn họ, Mạnh Tòng Ngọc cùng Cố Trọng Cảnh lại không thể giống như ông, mặc kệ khách không màng.
"Mọi người là người nhà của lão gia tử hả? Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì cùng ăn chút nhé?".
Chap mới luôn có tại — TRU мtгцуen.
мE —
Mạnh Tòng Ngọc có chút lúng túng, cũng không biết nên bắt chuyện ra làm sao, thím Lệ cũng thật là, trực tiếp dẫn người vào nhà ăn.
Người trung niên dẫn đầu kia thoạt nhìn rất uy nghiêm, hắn khách khí nói với Mạnh Tòng Ngọc khách: "Vị này chính là viện trưởng Mạnh nhỉ? Khoảng thời gian này cha tôi đã làm phiền ngài rồi, tới vội vàng, đây là một chút tâm ý, mong ngài nhận cho."
Nói xong đem một đống quà tặng trong tay để lên bàn, lại nói:" Ăn cơm thì không cần, chúng tôi đã ăn rồi, lần này chúng tôi tới là muốn đón ba tôi về, khoảng thời gian này thật phiền mọi người quá."
Mạnh Tòng Ngọc đang muốn khách sáo lại, Tề lão đã lên tiếng: "Hừ! Không đến thì thôi, vừa đến đã làm ông già này thêm ngột ngạt, tôi gây phiền phức cho viện như thế nào? Có phải bình thường anh cũng thấy tôi phiền?"
Tề Chinh nghẹn lại, ông già này, người ta mới chỉ khách sáo một câu mà ông đã nhảy cẫng lên, nhưng trong lòng hắn dù thổ tào thì ngoài miệng cũng không dám hó hé, ủy khuất nói:" Ba nói oan cho con rồi, con cảm thấy ba phiền lúc nào chứ? Không phải con đang đến đón ba đây sao?"
Tề lão tiếp tục oán con trai ông:" Đã mười ngày rồi! Mười ngày rồi mới nhớ đến bố của anh, còn không thấy ngại mà nói tôi nói oan cho mấy người? Tôi thấy mấy người chính là ước gì tôi chết sớm!"
Người phụ nữ thanh lệ nghe không nổi nữa, đi tới ngồi vào bên cạnh Tề lão, lôi kéo cánh tay của ông liền bắt đầu lắc, làm nũng nói: "Ba ~ ba nói xem làm sao ba lại bướng bỉnh như thế? Không phải chỉ là một chậu hoa lan thôi sao? Cũng đáng để ba chạy đến chỗ này ở lại lâu như thế, bọn con đều nhớ ba rồi."
Trong lời nói của bà ta mặc dù không có câu nào hạ thấp cô nhi viện, nhưng Cố Trọng Cảnh vẫn cảm giác được bà ta ghét bỏ, cũng không muốn nhìn bọn họ biểu diễn, nói:" Lão gia tử, nếu không thì mọi người đến phòng khách nói chuyện đi?"
Tề lão cũng cảm thấy nơi này không phải chỗ nói chuyện, vội vã và mấy cái hết bát mì trước mặt, lau miệng dẫn đám con cháu đến phòng khách, động tác quen thuộc cực kỳ, giống như xem nơi này là nhà mình vậy.
Cố Trọng Cảnh cùng mấy người viện trưởng liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm nên châm trà thì châm trà nên dọn bát thì dọn bát.
Tề lão cùng con cái nói chuyện như thế nào Cố Trọng Cảnh không biết, chỉ biết là buổi tối ngày hôm đó Tề lão gia tử lưu luyến không rời trở về cùng bọn họ.
Hoa lan cũng không mang đi, nói hai ngày nữa Cố Trọng Cảnh làm cỗ ông còn phải quay lại, ông bây giờ rất tin tưởng Cố Trọng Cảnh, cũng không lo lắng cho hoa lan của ông nữa.
Cố Trọng Cảnh tự nhiên vui mừng ước gì lão gia tử đi càng nhanh, ông ấy đi rồi mình liền có thể động đến hoa kia.
Trước đó lo lắng lão gia tử mỗi ngày ngắm hoa lan nhìn ra bất đồng, không dễ động thủ chiết ky, bây giờ phải hai ngày sau Tề lão mới trở lại, Cố Trọng Cảnh có thể thao tác không gian cho lớn hơn.
Đến tối, Cố Trọng Cảnh mang hoa vào không gian, cẩn thận tỉ mỉ chiết ky cho hoa lan, để hoa trong không gian không quản nữa.
Hai ngày tiếp đó, Cố Trọng Cảnh lại livestream lần nữa, điên cuồng nhận thưởng mười lăm vạn tệ, tiền nhận thầu Liễu Minh sơn đã đủ rồi, còn ngoài ý muốn mà kiếm luôn tiền làm phẫu thuật cho tiểu Minh.
Mấy loại hạt trong đất kia có vài loại đã bắt đầu nảy mầm, Cố Trọng Cảnh mỗi ngày bận rộn tưới nước cho mười mẫu đất dưới chân núi Liễu Minh cùng đất trong không gian, cả người ngày càng cường tráng.
Bây giờ nhìn hắn đã không giống cây sào nữa, cả người đã có cơ bắp, cánh tay cũng càng ngày càng rắn chắc, Cố Trọng Cảnh cảm thấy bây giờ hắn có thể nhẹ nhàng nhấc bổng Chử Ngạn lên được.
Ngày Chử Ngạn nghỉ hè, Cố Trọng Cảnh dậy thật sớm, vệ sinh cá nhận sạch sẽ chỉnh tề, cưỡi xe ba bánh đi chợ.
Sau khi mua xong những nguyên liệu cần thiết, Cố Trọng Cảnh đến ngân hàng rút số tiền livestream kiếm được, cầm trong tay số tiền bốn mươi lăm vạn nóng hôi hổi, Cố Trọng Cảnh trở về viện cất xe ba bánh, lại leo lên xe buýt.
Hắn sợ xe ba bánh kia bị bạn học của Chử Ngạn nhìn thấy sẽ cười y, cho nên quyết đoán không đi nữa, hắn dự định trong năm nay sẽ mua một con xe, dù gì bây giờ hắn cũng là một Hot face, cưỡi xe ba bánh cũng phải đeo khẩu trang, luôn đi xe ba bánh cũng không phải chuyện hay.
Cố Trọng Cảnh đợi trước cổng trường Chử Ngạn một tiếng đồng hồ, rốt cục nhìn thấy học sinh nối đuôi nhau đi ra, trong lòng hắn kích động nhưng thân thể lại càng đứng càng thẳng, cả người như một gốc bạch dương, kiên cường mà tuấn dật.
Sau khi Chử Ngạn đi ra vừa liếc mắt liền thấy Cố Trọng Cảnh, dung mạo khí chất của Cố Trọng Cảnh quá nổi bật, ở trong đám người nói một câu hạc trong bầy gà cũng