Bán nguyệt là một loài hoa cúc quý hiếm, hoa nở ra có màu trắng bạc, cánh hoa như nửa vầng trăng khuyết, tầng tầng lớp lớp bao bọc nhụy hoa màu đỏ bên trong.
Loài hoa này rất trân quý, cũng rất khó trồng, nhiệt độ lạnh hoặc nóng, độ ẩm cao hoặc thấp đều ảnh hưởng tới phẩm tướng của hoa, điều làm cho người ta cảm thấy phiền phức nhất là loài hoa này sẽ thu hút một loài bọ cánh cứng.
Loài bọ cánh cứng này thích ăn rễ của Bán nguyệt, nếu sức sống của nó mạnh mẽ thì thôi, đằng này loài hoa này lại yếu không tưởng, hễ rễ mà bị gặm là kiểu gì cũng thối, dẫn đến héo rũ.
Lần này ông chủ cây kiểng Trâu Quý gọi điện cho Cố Trọng Cảnh căn bản cũng chẳng cảm thấy Cố Trọng Cảnh có thể chữa khỏi, chủ yếu là muốn bán cái tình, dù sao hoa kia cũng rất đắt.
Lúc phẩm tướng hoàn chỉnh giá cả dao động từ một trăm vạn đến năm trăm vạn, coi như Cố Trọng Cảnh chữa không được, thì chứng tỏ ông không ném lời nói của Cố Trọng Cảnh ra sau đầu.
Sau khi Cố Trọng Cảnh nhận điện thoại xong, lên baidu tìm hiểu một chút xem Bán nguyện là hoa gì, sau đó liền biết sự quý giá và yếu ớt của hoa này.
Hắn cũng chẳng lo lắng, vừa đeo giầy vừa nói với Chử Ngạn:" Bảo bối, anh vào thành phố một chuyến, em ngủ trước đi, không cần đợi anh."
Chử Ngạn:" Có cần em đi với anh không?"
Cố Trọng Cảnh:" Không cần đâu, một mình anh chạy xe càng nhanh hơn chút."
Chử Ngạn cười một tiếng, xuống giường lấy áo mưa ra cho hắn mặc vào, mấy ngày nay dự báo thời tiết nói không khí lạnh đang tràn về, có tuyết rơi gì đó, mặc vào cũng không thừa.
Cố Trọng Cảnh hôn y một cái xong rồi đi.
Trước khi đi, Cố Trọng Cảnh đã gọi điện cho Trâu Quý, vì vậy khi hắn đến Trâu Quý vẫn đang chờ trong tiệm.
Thấy hắn đi xe ba bánh mà tới, trong lòng liền sinh ra nghi ngờ, không phải Cố Trọng Cảnh là công tử nhà giàu thích chơi hoa cảnh sao? Phương tiện đi lại phải là mui trần mới đúng chứ? Không thì cũng phải là minivan hay bán tải chứ, sao lại là...xe ba bánh?
Lần trước Cố Trọng Cảnh đến là vào ban ngày, không thể đỗ xe trước cửa tiệm, mà phải để ở bãi đỗ xe nên ông không thấy, nhưng lần này bởi vì đã rất muộn trên phố không còn người nữa, Cố Trọng Cảnh liền dừng luôn trước cửa tiệm của ông, cho nên liền bị ông nhìn thấy.
Nhưng Cố Trọng Cảnh nào có biết một đống suy diễn này của ông chứ? Còn tưởng tượng hắn thành cậu ấm nhà giàu.
Sau khi hắn dừng xe thì chào hỏi với Trâu Quý, chuyển hoa lên xe, hỏi ông:" Ông chủ Trâu, hết bao tiền? Tôi chuyển khoản cho chú."
Ông chủ:" Không cần, không cần,chủ nhân của chậu hoa này đem đến phố hoa cảnh hỏi xem có ai chữa được không, kết quả ai cũng nói là không chữa được, lúc nóng giận đã ném đi, tôi nhặt về thay chậu khác, cho nên không mất tiền, cái chậu kia xem như tôi tặng cậu."
Cố Trọng Cảnh gật đầu:" Vậy được, vậy tôi xin cảm ơn ông chủ Trâu."
Hai người lại trao đổi vài câu rồi Cố Trọng Cảnh ra về, sau khi về tời cô nhi viện, Cố Trọng Cảnh không về phòng luôn mà đem hoa vào không gian trước, cắt bỏ hết một nữa phần rễ thối rồi trồng xuống cạnh suối nước trong không gian.
Nuôi rễ tầm khoảng hai ba tháng là ổn, cũng chính là hai ngày ở ngoài, đúng lúc Cố Trọng Cảnh đang thiếu tiền, cũng không định đợi thêm hai tháng nữa.
Hai ngày sau đem hoa đến thành phố khác bán.
Đợi sau khi sắp xếp cho hoa xong, Cố Trọng Cảnh ra khỏi không gian rửa ráy sạch sẽ rồi về phòng, thấy Chử Ngạn vẫn chưa ngủ, đang dựa vào đầu giường gõ máy tính.
Sau khi Cố Trọng Cảnh vào phòng thì cởi áo khoác, xoa tay cho ấm rồi mới lên giường, hỏi y:" Sao còn chưa ngủ? Đang xem gì thế?"
Chử Ngạn gỡ tai nghe xuống:" Về rồi à? Anh không ở bên em không ngủ được."
Tiếp đó lại trả lời câu hỏi thứ hai của Cố Trọng Cảnh:" Em tìm được một lớp bổ túc trên mạng, đang nghe giảng."
Cố Trọng Cảnh ngạc nhiên:"Eo, Nguyên Nguyên của anh chăm chỉ như vậy hả?"
Chử Ngạn:" Không siêng năng làm sao được? Kiến thức trung học phổ thông em quên gần hết rồi, khoảng thời gian trước ở trường cũng không chịu khó nghe giảng, em thấy các video của các giáo viên nổi tiếng trên diễn đàn này không tệ liền theo học thử."
Cố Trọng Cảnh:" Vậy anh cùng xem với em."
Chử Ngạn ngồi dịch vào trong, lấy cái tai nghe đưa hắn, hai người tựa đầu vào nhau bắt đầu học tập.
Hai ngày sau.
Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn lên máy bay đi thành phố S, lần này bọn họ đi bán hoa thuận tiện đi chơi luôn, thiếu cái gì đều có thể mua ở đây, vì vậy họ không mang theo gì cả.
Năm tiếng sau, hai người đặt chân tới thành phố S.
Sau khi xuống máy bay cả hai đều có chút không quen, như đã biết, nhà ga và sân bay đều là những nơi có lưu lượng người rất lớn, biển người đông nghịt rất giống biển tang thi.
Khoảng thời gian này hai người đã trải qua không ít rèn luyện Cố Trọng Cảnh là xe buýt, trải nghiệm của Chử Ngạn là học sinh hỗn loạn chạy thành đoàn mỗi khi tới giờ cơm, còn có đại hội thao mỗi tuần một lần, bây giờ bọn họ đã có thể thích nghi với trường hợp đông người rồi.
Chỉ không quen là căn cứ Hi Vọng của bọn họ ngày trước chính là thành lập ở sân bay, sẽ có chút cảm giác quen thuộc thoáng như mới ngày hôm qua cũng là chuyện thường.
Hai người tay nắm tay rời khỏi sân bay, tìm một chỗ không người lấy hoa ra, vẫy một chiếc taxi đi đến phố hoa kiểng của thành phố S.
Mặc dù phố hoa kiểng của thành phố S không lớn như của thành phố A, nhưng dù sao cũng là thành phố cấp một, so với những thành phố khác vẫn lớn hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Chử Ngạn đến địa điểm như phố hoa kiểng này, nhìn gì cũng thấy hiếu kì, Cố Trọng Cảnh cũng chầm chậm xem với y, không có gấp gáp đi đến đích đến.
Trước khi hắn đến đã tìm hiểu kĩ lưỡng, thành phố S này có một cửa hàng bán đấu giá, chuyên môn thu thập hoa cỏ quý hiếm và chim muông cá bọ, chỉ cần phù hợp, cửa hàng này sẽ thu mua với giá cả thích đáng, lại sang tay bán đấu giá đi.
Chẳng qua đến khi đó đấu giá được bao nhiêu cũng chẳng liên quan gì đến người bán lúc đầu nữa.
Chỉ bởi vì giá bọn họ mua không bằng giá gửi bán ở tiệm cây cảnh, nên rất nhiều người đều chọn gửi bán hộ hoặc đem cây đến thành phố A tìm những người mua có tiền, chỉ những người thiếu tiền mới tìm đến hội đấu giá.
Cố Trọng Cảnh nhìn trúng điểm này nên mới đến thành phố S, bằng không thì thị trường hoa kiểng thành phố A càng lớn hơn, hắn chẳng cần phải đến thành phố S.
Lần trước lúc hắn bán hoa không chuẩn bị kĩ, không biết ở đây có hội đấu giá, nếu không thì lần trước hắn đã đến đây rồi.
Phố hoa kiểng được gọi là phố hoa kiểng nhưng thật ra ở đó chim muỗng cá bọ gì cũng có, chỉ là số lượng ít hơn cây cỏ hoa lá một chút, dù sao thì bên cạnh còn một con phố bán thú cưng nữa.
Chử Ngạn chú ý nhiều nhất đến các cửa hàng thú cưng, Cố Trọng Cảnh thấy y rất thích mấy bé con lông xù liền hỏi y: "Nguyên Nguyên, có muốn mua một nhóc con đem về nuôi không?"
Chử Ngạn lắc đầu:" Mua từ đây còn phải mất thêm phí vận chuyển, không có lợi, chúng ta về thành phố A rồi mua."
Cố Trọng Cảnh:" Không sao đâu, em cứ xem đi, nếu thích thì cứ mua, phí vận chuyển chẳng đáng bao nhiêu."
Chử Ngạn:" Đến lúc thấy ưng nhóc nào rồi hẵng tính vậy."
Hai người vừa đi vừa nói, bước chân rất chi nhàn nhã.
Xem mèo giỡn chó, rồi lật ngược rùa con nhìn nó cố gắng trở mình, lại còn nói chuyện với vẹt, cho thỏ ăn cà rốt, Chử Ngạn chơi rất là vui.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gặp được nhóc con nào đặc biệt ưng ý, nên cũng không mua, Cố Trọng Cảnh ghi nhớ những động vật mà vừa này y đùa giỡn khá lâu, dự định khi về thì mua rồi thả ở Liễu Minh sơn.
Dạo chán rồi hai người mới đến hội đấu giá.
Ánh mắt nhân viên hội đấu giá rất sắc bén, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Bán nguyệt trong tay Cố Trọng Cảnh, lập tức chạy vào trong gọi quản lí.
Quản lý nghe bảo là Bán nguyệt phẩm tướng cực phẩm liền vội vã bước ra.
Sau khi Cố Trọng Cảnh cùng quản lý nọ chào hỏi nhau xong, anh tới tôi đi bắt đầu nói giá, cuối cùng bán cho hội đấu giá với giá một trăm tám mươi vạn.
Sau này có thể bán được bao nhiêu cũng chẳng liên quan gì đến Cố Trọng Cảnh nữa, hắn cũng không quan tâm, dù sao thì vụ làm ăn này của hắn cơ bản chẳng mất vốn, bất kể bán cho ai, bán bao nhiêu với hắn đều là lời to¹.
Bây giờ hắn chỉ thiếu thời gian mà thôi, ở đây là lựa chọn tốt nhất đối với hắn.
Bán hoa xong hai người chẳng vội về thành phố A, mà ở lại thành phố S chơi một tuần.
Dù sao những việc hai người cần làm ở Liễu Minh sơn chẳng còn bảo nhiêu, chăm hoa cỏ nuôi gà vịt đều phải đợi đến mùa xuân sang năm mới bắt đầu, trong viện cũng đã có viện trưởng cùng vợ chồng thím Lệ, không cần bọn họ phải lo lắng.
Kể cả vấn đề an toàn của Liễu Minh sơn cũng không cần bọn họ phải lo, Cố Trọng Cảnh sắp xếp năm nhân viên của thôn Liễu Gia thành hai ca, thỉnh thoảng đi tuần một chút, về cơ bản có thể đảm bảo an toàn.
Homestay còn gần một tháng nữa là khai trương, vì vậy bây giờ bọ họ không việc vướng thân, không tranh thủ ra ngoài đổi gió sau này chỉ sợ chẳng có nhiều thời gian thế nữa.
Một tuần tiếp đó hai người đều chơi rất vui vẻ, còn mua rất nhiều quà đem về cho viện trưởng và mọi người.
Cố Trọng Cảnh còn muốn nghỉ hè với nghỉ đông năm sau đem mọi người trong viện đi du lịch một chuyến, bằng không chỉ có hai người bọn họ đi thì lúc nào cũng đau đáu về viện.
Trên chuyên bay trở về, Chử Ngạn hỏi Cố Trọng Cảnh:" A Cảnh, em cứ quên mất không hỏi anh, anh có giữ lại cành giâm của cây hoa kia không?"
Cố Trọng Cảnh:" Anh không giữ lại cành giâm nhưng có để rễ lại rồi."
Trong không gian sẽ không có mấy loại côn trùng đặc thù đó, hơn nữa nước suối còn có tác dụng đặc biệt đối với thực vật, nên không cần chiết cây giống, chỉ cần giữ lại một đoạn rễ là sống được
Đáng tiếc gốc Phượng linh lần trước Cố Trọng Cảnh mua không để rễ lại, không phải hắn không muốn để mà do gốc Phượng linh kia vốn đã triết một lần rồi, nếu lại giữ lại rễ thì cả hai gốc kia đều phải chăm sóc thêm một khoảng thời gian nữa.
Bằng không đến lúc lấy ra lại kiếm bộn.
Lúc đó hắn đang rất thiếu tiền chẳng có thời gian mà chăm sóc thêm, vì vậy Cố Trọng Cảnh luôn thấy tiếc.
Nếu có thể giữ rễ lại thì hắn có thể nuôi cấy ra thật nhiều Phượng linh, không chỉ có thể bán kiếm tiền, còn có thể trồng trong vườn của biệt thự trên núi Liễu Minh.
Kì hoa dị thảo đắt chẳng phải vì chúng vừa đẹp vừa hiếm đó sao?
Nếu hắn có thể trồng nhiều loại kì hoa dị thảo trên núi Liễu Minh thì đợi đến lúc danh tiếng lan xa, hắn còn cần phải tìm người mua sao? Chỉ sợ đến lúc đó người ta sẽ tự động đến Liễu Minh sơn để mua ấy chứ.
Chử Ngạn cũng nghĩ đến những điều này nên mới hỏi hắn như thế, nghe hắn bảo đã giữ lại rễ liền hài lòng mà không hỏi nữa.
"Bảo bối,có buồn ngủ không? Dựa vào anh ngủ một lát đi, khi nào đến anh gọi em." Sau khi đắp chăn cho y xong Cố Trọng Cảnh nói.
Chử Ngạn gật đầu, nghiêng đầu qua dựa lên vai hắn, nhắm mắt ngủ.
Cố Trọng Cảnh nhìn chăm chú dáng vẻ lúc ngủ của Chử Ngạn, liền nhìn suốt cả hành trình.
Lúc xuống máy bay, Chử Ngạn vẫn còn chút ngái ngủ, mắt lim dim được Cố Trọng Cảnh tỉnh táo nắm tay dắt xuống máy bay.
Trước đây y không như vậy, mọi lúc đều duy trì cảnh giác không bao giờ lơi lỏng.
Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Cố Trọng Cảnh y liền hết sức yên tâm, cả người đều tín nhiệm ỷ lại vào Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh rất thích dáng vẻ mơ màng này của y, ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng.
Hắn nhịn không nổi mà kéo khẩu trang xuống hôn nhẹ bảo bối của hắn, đổi lại là một ánh mắt nghi vấn.
Cố Trọng Cảnh bật cười, dắt y lên taxi.
" Bác tài, đến chợ xe Thế Bác."
Thành phố A có hai sân bay, một cái ở khu nội thành thứ hai, một cái ở khu nội thành thứ 6, hai người Cố Trọng Cảnh đang ở sân bay của khu nội thành thứ sáu này.
Cô nhi viện cách sân bay không xa lắm, nhưng nếu muốn đến chợ xe Thế Bác thì vừa hay lại ngược hướng với cô nhi viện, Chử Ngạn xoa mắt hỏi hắn:" Chúng ta không về cô nhỉ viện sao? Đi chợ xe làm gì?"
Cố Trọng Cảnh:" Đi mua xe."
Chử Ngạn:" Không phải chúng ta có xe ba bánh rồi sao?"
Cố Trọng Cảnh nghẹn lại:" Xe ba bánh đã để lại trên núi rồi,