Mọi người: "???"
Trông khoẻ mạnh bình thường như này thì bệnh tật gì?
Lưu Đại Bảo lo lắng xem xét em gái từ đầu đến chân, xem qua xem lại vẫn không thấy vấn đề nằm ở đâu, cậu khó hiểu nhìn em mình.
"Bà dì em tới hả?"
Lưu Ninh: "..."
Mọi người: "..."
Đúng là Lưu Đại Ngốc!
"Sao anh lại nói linh tinh thế hả?" Nhất thời Lưu Ninh quên cả khóc, cô bé nhào về phía anh mình, dùng nắm tay đánh vào vai cậu ta.
"Anh trai ngốc, cực kì ngốc!"
Bị em gái đánh, tuy không đau Lưu Đại Bảo vẫn né trái né phải, chạy vòng quanh liên tục xin tha.
Hạ Hoa chờ hai người họ đánh qua né lại chán chê mới hỏi lặp lại câu hỏi ban nãy: "Tay bị làm sao?"
Từ đầu đến chân Lưu Ninh không thấy được điểm gì bất thường, chỉ có mỗi việc tay đổ mồ hôi là đáng nghi thôi.
Vậy nên cứ tay mà hỏi.
"À..." Lưu Ninh gãi gãi đầu, gương mặt nhỏ nhắn lanh lẹ có nét tương đồng với Lưu Đại Bảo hiện lên sự bối rối.
"Kể từ khi tỉnh dậy sau sự kiện thiên thạch rơi, tay em hay đổ mồ hôi.
Mấy hôm nay nặng hơn, sáng nào dậy cũng ướt một mảng ga giường."
Nghe vậy Hạ Hoa cầm lấy cổ tay cô bé, lật lòng bàn tay lên, cẩn thận xem xét.
Sau một hồi quan sát, cô thả tay Lưu Ninh ra, bình thản nói: "Chỉ là dị năng thôi."
Mọi người kinh ngạc: "Ồ?"
Nhất là Sơ Nguyệt, cô ta mới từ phòng mình ra đã nghe được câu như vậy, không khỏi bất ngờ đến độ làm rơi cái giỏ trên tay.
Lưu Ninh có dị năng?
Lưu Ninh cũng ngây ngốc, cô bé chỉ nghĩ mình bị bệnh, nhiều lần mở miệng ấp úng muốn nói việc đi khám bệnh, nhưng lời thốt ra toàn là những việc nhỏ nhặt khác như phơi quần áo, thời tiết kì lạ.
Từ nhỏ cô bé đã hiểu chuyện, không làm loạn khi cha mẹ ly hôn, không phản đối khi mẹ muốn đăng ký lớp học thêm, hay khi mẹ thay đổi nguyện vọng bắt mình vào trường Tây An.
Lanh lẹ, ngại ngùng không đồng nghĩa với ngây thơ hôn nhiên.
Lưu Ninh biết nhìn tình thế, chấp nhận thực tế và tìm kiếm sự lạc quan để sống vui vẻ.
Hiện tại bên ngoài vô cùng nguy hiểm, dịch bệnh zombie đã lan rộng toàn cầu.
Cha mẹ không liên lạc được, anh trai ngày ngày tập chém thây ma, bản thân không nên chất thêm gánh nặng cho anh.
Bởi vậy cô bé chịu đựng phiền phức của bàn tay ướt đẫm, tự nhủ chỉ là mồ hôi tay, không chết được.
Cho đến khi Hạ Hoa chọc thủng sức chịu đựng mỏng manh đó.
Suy cho cùng chỉ là cô bé 15 tuổi, hiểu chuyện đến đâu cũng không thể kiên cường mạnh mẽ chịu đựng cảm giác sợ hãi bệnh tật mơ hồ, chỉ cần hỏi mấy câu, sẽ xúc động nói hết ra thôi.
"Nếu là dị năng hệ thuỷ thì có thể do em chưa biết cách dùng, trong lúc lơ đãng sẽ phóng thích ra một chút, khiến tay ẩm ướt như đổ mồ hôi." Bỗng Dương Chí bước lên một bước.
"Em thử làm thế này xem."
Nói rồi cậu giơ tay phải ra trước mặt, ngửa lòng bàn tay lên.
"Hãy cảm nhận, dị năng trong cơ thể em như một loại chất lỏng bồng bềnh.
Em có thể cảm thấy nó, điều khiển nó..." Giọng cậu nhẹ nhàng, khiến Lưu Ninh dần dần bình tĩnh.
Cô bé nhắm mắt lại, làm theo cậu bảo.
Quả thực cô bé bắt đầu cảm thấy có một loại năng lượng thần bí đang dao động trong người, nó tươi mát như nước, từng chút chảy ra.
Nhớ lời giải thích của Dương Chí, Lưu Ninh ép buộc "nước" không chảy nữa.
Ngay lập tức cô bé cảm thấy tay mình ngừng đổ mồ hôi.
"Em làm được rồi." Lưu Ninh lau tay vào quần, mắt thấy không có dấu hiệu ẩm ướt trở lại, cô bé hò reo vui vẻ.
Lưu Đại Bảo mừng rỡ nắm cổ tay em gái, cậu bắt chước Hạ Hoa ban nãy, xem xét một hồi rồi nói.
"Giờ em bắn nước ra, thử xem có mạnh như vòi cứu hoả không."
Lưu Ninh: "..."
Mọi người: "..."
May người thức tỉnh dị năng không phải Lưu Đại Bảo, kẻo chẳng biết cậu ta sẽ nghịch đến mức nào.
—-
"Dị năng là một loại năng lượng được sản xuất tự nhiên trong cơ thể sau khi thức tỉnh, người có dị năng còn được gọi là dị năng giả, tuỳ vào loại dị năng mà cảm giác năng lượng sẽ khác nhau."
Phòng khách, ba người Lưu Đại Bảo, Lưu Ninh, Sơ Nguyệt ngồi trên sopha, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Chí đứng giữa.
Sau lưng cậu là chiếc tivi màn hình cong đắt tiền tối đen, càng khiến dáng vẻ cậu nổi bật như một giáo viên đang giảng bài.
"Ví dụ dị năng của em, Lưu Ninh, là