Lâm Siêu để tay lên cằm, nhìn bầy xác thối dày đặc trên đường một hồi, ít nhất có trên trăm con, mặc dù anh có thể giết hết toàn bộ nhưng chắc chắn sẽ để lộ tất cả át chủ bài của bản thân.
Anh suy nghĩ, chỉ về phía dải cây xanh ven đường nói: “Tôi đi dụ bọn chúng đi, mọi người tranh thủ băng qua chỗ này, lát nữa tập hợp lại ở cuối đường.
”
Nghe anh nói vậy, nhóm Sở Sơn Hà giật mình kinh ngạc, hai bác sĩ và nữ y tá kia cũng lộ ra ánh mắt vui vẻ, nếu có người dẫn bọn quái vật này đi thì tỉ lệ sống sót của họ chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.
“Sao có thể làm như vậy được!” Sở Sơn Hà không nhịn được nói: “Người anh em Lâm Siêu, mặc dù thân thủ của anh rất mạnh nhưng số lượng quái vật này rất đông, một khi bị bao vây thì hậu quả khôn lường!”
Lâm Siêu lạnh lùng nói: “Nghe theo tôi, đừng lằng nhằng!”
Sở Sơn Hà nghẹn lời, anh ta cắn răng, nói: “Tôi ở lại cùng với anh, có hai người ít nhiều còn có thể phối hợp với nhau.
Tiểu Tống, em dẫn mọi người đi trước đi.
”
Sĩ quan Tiểu Tống nhìn Lâm Siêu một cái bằng ánh mắt kính nể, nghe Sở Sơn Hà bảo vậy, anh ta vội vàng nói: “Người anh em Lâm Siêu chỉ là một dân thường còn có thể hy sinh như vậy, em là một người lính sao có thể rụt vòi được, em ở lại đoạn hậu với các anh!”
Hai bác sĩ và một y tá thấy ba người lại tranh luận, lập tức có phần sốt ruột, có điều lần trước phó viện trưởng mở miệng bị sĩ quan Tiểu Tống quát cho một trận, ông ta không dám nói nữa, chỉ có thể mắng thầm trong bụng: “Ba con lợn, đi chết mà còn tranh nhau!”
“Tiểu Tống, nghe lệnh!” Sở Sơn Hà khiển trách quát.
“Nhưng mà…” Sĩ quan Tiểu Tống lập tức sốt ruột.
Sở Sơn Hà giận tái mặt, nói: “Không nhưng nhị gì hết, em kháng lệnh đấy phải không?”
Sĩ quan Tiểu Tống cười rầu rĩ nói: “Anh Sở, đừng cứ đem quân lệnh ra ép em như vậy, em nghe lời anh là được chứ gì.
”
Sở Sơn Hà nghe vậy mới nở nụ cười, quay qua nhìn Lâm Siêu, nói: “Chúng ta đi với nhau thôi, dẫn đi bên nào trước đây?”
Lâm Siêu liếc mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Tôi nói là anh và họ đều đi trước, chút tài mọn ấy của anh, đi theo tôi chỉ tổ thêm vướng chân.
”
Sở Sơn Hà kinh ngạc, lập tức xấu hổ đỏ mặt, nói: “Tôi biết thân thủ của tôi không mạnh bằng anh, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phối hợp với nhau một chút chứ, để anh lại đoạn hậu một mình, Lão Sở này không thể làm ra chuyện như vậy được.
”
Lâm Siêu giơ súng lên, chỉ vào trán anh ta, nói: “Nếu anh vội đi chết như vậy thì tôi có thể giúp anh toại nguyện.
”
Sở Sơn Hà sợ giật bắn mình, nói ngay: “Người, người anh em Lâm Siêu, đừng kích động, tôi biết rồi, tôi đi cùng họ là được chứ gì, anh để súng xuống đi, súng dễ cướp cò lắm.
”
Lâm Siêu để súng xuống, lạnh lùng nói: “Lát nữa tốc độ phải nhanh lên một chút, chú ý đừng để chảy quá nhiều mồ hôi, khứu giác của bọn chúng rất nhạy, mùi mồ hôi sẽ thu hút bọn chúng tới.
”
Sở Sơn Hà kinh ngạc nói: “Người anh em Lâm Siêu hiểu rất rõ về lũ quái vật này à?”
Lâm Siêu liếc mắt nhìn anh ta, giơ súng lên.
“Đừng, đừng, tôi không nói gì nữa hết.
” Sở Sơn Hà thấy anh lại định dùng súng uy hiếp bản thân, lập tức cười méo xẹo lùi lại mấy bước.
Sĩ quan Tiểu Tống đứng bên, buồn cười không nhịn được bật cười, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh ta chưa từng thấy Sở Sơn Hà phải ăn trái đắng bao giờ, trước nay luôn là Sở Sơn Hà bắt ép người khác, hôm nay lần đầu tiên bị người khác bắt ép không dám hó hé tiếng nào.
Lâm Siêu dẫn nhóm người tới chỗ giao lộ, anh tính toán thử khoảng cách giữa các con xác thối, nhặt một chiếc giày da rơi dưới mặt đất lên, quẳng về phía một ô kính ô tô rách nát.
Chiếc giày da bay xa hơn trăm mét, đập cửa kính ô tô vỡ ầm thành mảnh vụn thủy tinh!
Lực cánh tay kinh người này khiến nhóm Sở Sơn Hà thầm giật mình, bọn họ có thể ném xa vài chục mét nhưng trên trăm mét thì vượt quá giới hạn tối đa của người bình thường, rất khó! Trừ khi là một số đại lực sĩ thì may ra mới có thể làm được, huống hồ chiếc giày không những bay xa trên trăm mét mà còn đập nát ô cửa thủy tinh, độ chính xác cao đáng kinh ngạc.
Lúc này, bọn xác thối đang đứng lang thang