Nhìn thấy ánh mắt khát máu của Diệp Phỉ, người bé trai run rẩy, sắc mặt yếu ớt, cắn môi dưới, lùi lại từng bước một, té ngã trên giường.
Tóc Diệp Phỉ dính máu của người phụ nữ, tóc tai bù xù như ác quỷ tới từ địa ngục, cô ta tới trước mặt bé trai, cầm con dao giết người nhuốm máu.
Bé trai run lẩy bẩy, nước mắt trào ra, có vẻ không chịu đựng nổi sự sợ hãi nên òa khóc.
Giọng trẻ con non nớt khóc thút thít nước mắt dường như lập tức khiến cô ta mềm lòng, đôi mắt đầy sát ý bỗng tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bé trai đang khóc, cô ta im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn tuột con dao giết người khỏi tay, rơi loảng xoảng dưới đất.
Cô ta bỗng mất sạch sức lực, quay đầu lại tìm Vưu Tiềm nằm trên mặt đất.
Khoảnh khắc cô ta xoay người, bé trai bỗng ngừng khóc, ánh mắt ánh lên sự căm hận và thù hằn mãnh liệt, nó nhặt con dao dưới đất lên, bất thình linh đâm cô ta sau lưng!
Diệp Phỉ đang tập trung vào Vưu Tiềm, lúc nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô ta không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là ánh dao sáng như tuyết!
Phụt!
Máu tươi tung tóe!
Người bé trai khựng lại, giơ cao con dao, mắt mở trợn trừng, khuôn mặt non nớt méo mó vì thù hận, sự căm thù mãnh liệt đó đâm sâu vào tim Diệp Phỉ.
Ở huyệt thái dương của đứa trẻ có cắm một con dao!
Dao găm!
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Lâm Siêu và Phạm Hương Ngữ xuất hiện ở cửa ra vào, Lâm Siêu nhìn cô ta một cái, lập tức nói với Phạm Hương Ngữ: “Khiêng Vưu Tiềm ra đi, chữa trị cho anh ta một chút, đừng để vết thương chuyển biến xấu.”
Sau khi tăng cường khứu giác, Phạm Hương Ngữ ngửi thấy mùi phân và nước tiểu trong đám mùi hôi thối này, cô ta nhẹ nhàng che mũi, ra lệnh cho hai con xác thối đặc biệt.
Hai con xác thối đặc biệt này lập tức nối đuôi nhau đi vào phòng, nâng Vưu Tiềm ngã dưới đất dậy, Phạm Hương Ngữ để anh ta trên mặt đường trống trải ngoài ngõ, lấy đồ sơ cứu và vải xô ra băng bó đầu cho anh ta.
Trong căn phòng tối mờ chỉ còn lại Lâm Siêu và Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ kinh ngạc nhìn mặt bé trai.
Lâm Siêu phối hợp đi tới trước mặt bé trai rút con dao gặm cắm trên đầu ra, máu tươi phun tung tóe ra ngoài, anh chùi sạch máu lên người đứa bé, sau đó cất vào trong không gian độc lập.
Lúc anh định đi ra ngoài, Diệp Phỉ bỗng cúi người nhặt con dao lên.
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị nói gì đó thì bỗng cô gái mạnh tay rạch một nhát lên mặt!
Máu tươi chảy ra từ chỗ vết thương trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ta.
Lâm Siêu cau mày nói: “Cô muốn làm gì?”
Diệp Phỉ cúi đầu xuống, con dao đang cầm rơi loảng xoảng xuống đất, không ai nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta, nghe Lâm Siêu hỏi vậy, cô ta khẽ nở nụ cười, nói khẽ: “Tôi bỗng hiểu ra một chuyện.”
Lâm Siêu nói: “Chuyện gì?”
Diệp Phỉ cúi đầu im lặng một hồi, lập tức lắc đầu, ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, vết máu trên mặt trở nên đẹp thê lương cùng với nụ cười của cô ta, cô ta nói khẽ: “Không có gì, tôi chỉ muốn mình ghi nhớ bài học này, từ nay về sau, tôi muốn sống với tên mới.”
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói: “Tên quan trọng lắm sao?”
Diệp Phỉ gật đầu rất chân thành, sau đó cười, nói: “Tôi muốn sống vì mình, vì niềm tin của mình.
Nếu hiện tại cả thế giới đều chìm trong tận thế, văn minh bước sang giai đoạn đen tối… Tên của tôi thì cứ gọi là Hắc Nguyệt đi.”
Hắc Nguyệt?
Lâm Siêu đột nhiên ngẩn ra, con ngươi hơi hơi co vào, anh nghi ngờ nhìn Diệp Phỉ, nói: “Cô đã là người tiến hóa tự thức tỉnh rồi, cô biết năng lực đặc biệt của cô là gì không?”
“Năng lực đặc biệt sao?” Diệp Phỉ cảm nhận cơ thể một lượt, sau đó gật đầu nói: “Biết, là “Tăng cường”, tác dụng cụ thể hẳn là tăng cường sức mạnh trên người mình.”
Quả nhiên...
Lâm Siêu giật mình, ánh mắt nhìn cô ta trở nên kỳ lạ.
Cái tên Hắc Nguyệt này không được nhiều người biết ở tương lai nhưng danh hiệu phiếm chỉ của cái tên này thì không ai không biết, bao gồm xác thối, thú biến dị, thậm chí là quái vật biển, đều biết danh hiệu này: Tử Thần!
Hắc Nguyệt “Tử Thần”!1
Tương tự như “Zeus” ở phương Tây, “Tử Thần” là danh hiệu của Hắc Nguyệt.
Cô ta luôn mặc áo choàng màu đen che khuất toàn thân như bóng ma ở chốn tu la, chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo của cô ta, chỉ biết cô ta là nữ