Nhóm người trong đó có Lâm Siêu leo lên xe tải quân đội do vị thiếu úy khôi ngô này chở, chạy thẳng tới khu sinh hoạt của dân nghèo trong căn cứ địa.
Trước đây, nơi này là một quảng trường khổng lồ, hiện tại được dựng rất nhiều lều vải dã chiến, những người may mắn còn sống sót áo quần tả tơi quanh quẩn ở ngoài lều, có thai phụ, có người già, có trẻ em, đều là nhóm người yếu thế ở mạt thế.
Lúc này, nghe thấy tiếng xe tải quân đội, họ tới tấp dừng công việc đang làm dở lại, trên khuôn mặt bẩn thỉu đã lâu lắm rồi không được rửa sạch sẽ của họ lộ ra đôi mắt lòng trắng tròng đen phân tách rõ ràng, sợ hãi nhìn về phía chiếc xe tải quân đội.
Xe dừng lại, Lâm Siêu và mọi người lục tục nhảy xuống xe.
Vị thiếu úy khôi ngô mở cửa xe, bước tới trước mặt Lâm Siêu và những người may mắn còn sống sót khác, nói to: “Mọi người, đây là nơi sau này mọi người sẽ sống, hằng ngày sẽ có binh sĩ vận chuyển đồ ăn tới! Trong số mọi người, bất kể ai từ 20 tới dưới 60 tuổi đều phải làm việc, không làm không có cơm ăn!”
anh ta lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Tất cả mọi người có 2 con đường, 1 là tòng quân, gia nhập quân đội, đi ra ngoài giết quái vật! Nếu nhát cáy sợ chết thì ở lại trong căn cứ, sẽ có người sắp xếp công việc cho mọi người.”
“Tôi không tòng quân đâu.
Bọn quái vật đó giết đâu có chết.” Một thanh niên chừng hai mươi tuổi lẩm bẩm, hỏi: “Ở trong căn cứ thì làm công việc gì?”
Vị thiếu úy khôi ngô lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Lúc vào căn cứ địa, tin rằng mọi người đã nhìn thấy tường thành đang được xây dựng, cần rất nhiều nhân lực.”
“Anh bảo chúng tôi làm công việc tay chân hả?” Người thanh niên không khỏi la lên, nói: “Chẳng lẽ không có công việc khác sao? Tôi là sinh viên, chưa từng làm những việc đó bao giờ, có việc gì liên quan đến máy tính không?”
Vị thiếu úy khôi ngô lạnh lùng nói: “Chưa làm bao giờ thì học.
Lát nữa sẽ có người tới lấy thông tin của mọi người.
Nếu anh có chuyên môn gì cực kỳ nổi bật thì sẽ có công việc phù hợp dành cho anh.
Nếu chỉ là đại học bình thường thì… Chàng trai trẻ à, anh muốn lao động chân tay hay muốn bị ném ra khỏi căn cứ địa trở thành bữa ăn cho bọn quái vật kia?”
Nghe thấy sát ý trong giọng điệu của anh ta, người thanh niên rùng mình, ngượng ngập không nói gì nữa, sợ phải đứng ra làm chim đầu đàn.
Vị thiếu úy khôi ngô nghiêm giọng: “Tiếp theo, ai muốn tòng quân thì bước ra khỏi hàng!”
Mười người may mắn còn sống sót im lặng, không ai muốn tòng quân, người thanh niên kia nói rất đúng, những quái vật đó có giết cũng không chết.
Tòng quân chỉ biến họ thành tốt thí mà thôi.
Vất vả lắm họ mới giữ được mạng, trốn tới được căn cứ rồi, sao lại nghĩ quẩn chạy ra ngoài chịu chết chứ?
Sắc mặt vị thiếu úy khôi ngô hơi tái, anh ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên một người bước ra khỏi nhóm.
Đó là một thanh niên thanh tú có nước da trắng, theo cách nghĩ của anh ta trước đây thì người da dẻ mong manh thế này chắc canh là một thằng đàn bà, nhưng hiện tại anh ta lại cảm thấy người thanh niên này là đàn ông đích thực, có khí phách!
Theo sau Lâm Siêu, bốn người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm theo ra khỏi hàng.
Những người sống sót khác không ngờ được lại có nhiều người sẵn sàng tòng quân như vậy, nhất là trong số này còn có ba cô gái trẻ, một người còn chỉ mới 8 tuổi… Bé gái à, cháu biết mình đang làm gì không?
Vị thiếu úy khôi ngô nhìn Lâm Thi Vũ một cái, khuôn mặt tái xanh nở một nụ cười: “Em gái à, giỏi lắm, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, lòng can đảm của em lớn hơn một số tên nhát cáy nhiều, Lão Hùng anh đấy rất thích em! Có điều tuổi em còn nhỏ quá, không thích hợp tòng quân, em ở lại khu sinh hoạt đi, quân đội có nghĩa vụ chăm sóc cho em, nếu em không được ăn no thì nói với anh, anh nuôi em nha!”
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu hỏi ý kiến của anh.
Lâm Siêu trầm ngâm một chút, nói với vị thiếu úy khôi ngô kia: “Anh biết Sở Sơn Hà chứ, có thể liên lạc giúp tôi không? Tôi là bạn của anh ta.”
Vị thiếu úy khôi ngô sững sờ, quan sát anh một chút, đáp: “Anh biết tướng Sở à? Chuyện này… Bất kể điều anh nói có phải sự thực hay không, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, cho dù trước đây anh là bạn của tướng Sở thì cũng không thể gặp được anh ta bằng cách đi đường tắt.”
Lâm Siêu ngạc nhiên, không ngờ Sở Sơn Hà đã thăng từ thượng