Lúc này, Lâm Siêu tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi chạy tới cửa dưới tòa nhà, anh quẹt chìa khóa cảm ứng trong tay lên cửa, khóa cửa lập tức mở ra.
Ngay lúc Lâm Siêu vừa vào trong, con chó hoàng kim đã tức giận nhào tới, nó đâm sầm vào cửa, tiếng động mạnh làm mấy con xác thối khắp tòa nhà giật mình, bọn chúng từ từ chạy về phía này.
Lâm Siêu vội vã cách xa cánh cửa, tránh bị đám xác thối đó cảm ứng được.
Con chó hoàng kim gầm gừ ngoài cửa, nện vào cánh cổng sắt, chẳng mấy chốc đã thu hút đám xác thối đến gần, đám xác thối này ngửi thấy mùi máu thịt trên người nó, chúng rống lên vì phấn khích, điên cuồng đập vào cửa, dưới sức đập phá của bảy tám xác thối, cánh cửa an ninh cũng sắp không chống đỡ được nữa, khung cửa nhanh chóng lung lay, bột trắng phía trên từ từ rơi xuống.
Nhìn thấy cửa an ninh sắp đổ sập, Lâm Siêu lập tức lẻn ra phía sau xác thối, tiến vào thang máy.
“Chém giết nhau đi.
” Anh mừng thầm.
Ngay cả thú biến dị cấp hoàng kim cũng không thể ngăn cản được đám xác thối không biết đau đớn này, suy cho cùng, nó vẫn chưa trưởng thành, chỉ là một con thú hoàng kim nhỏ bé mà thôi.
Anh đi thang máy trở lại tầng mười tám, Lâm Siêu nhanh chóng về đến phòng của mình, cho dù là xác thối hay là con chó hoàng kim thắng cũng không liên quan gì đến anh, anh lập tức lấy ống dòm ra quan sát chiếc xe thể thao màu đen trên đường.
Xung quanh xe chỉ là mấy cái xác thối bình thường, không có xác thối đặc biệt.
Lâm Siêu không vội, xác chết đặc biệt rất là hiếm thấy, phạm vi hoạt động của máy dò sóng vô tuyến sinh học này là ba mươi dặm, trong khoảng cách này có ít nhất hàng vạn xác thối, cùng lắm sẽ gặp một con xác thối đặc biệt.
Với tốc độ truyền tín hiệu này, phải cần tới hai ngày mới có thể bao phủ hết phạm vi ba mươi dặm.
Lâm Siêu cảm thấy rất thoải mái, cũng đã sẵn sàng cho hai ngày tiếp theo.
Hơn nữa, bây giờ đang có con chó hoàng kim chặn dưới cửa, cho dù có xác thối đặc biệt đến, anh cũng không thể ra ngoài.
Chỉ có thể đợi!
Trong thời gian chờ đợi, mỗi ngày Lâm Siêu đều tập luyện, bước vào trạng thái sinh tồn của mình ở kiếp trước: Rèn luyện và suy nghĩ!
Tập luyện đến mức không còn sức lực thì suy nghĩ cách làm sao giết xác thối!
Hai việc này chiếm hết thời gian và tâm trí của anh mỗi ngày, không giống như người thời xưa, anh vẫn phải đi làm, đi giao lưu, đi chơi cùng bạn bè, cùng vợ, hoặc chơi game, xem phim… một mình ngoài trừ lúc ngủ ra, thì căn bản không có nhiều thời gian rảnh để trầm tĩnh suy nghĩ cuộc sống của bản thân.
Màn đêm buông xuống.
Thỉnh thoảng Lâm Siêu lấy ống nhòm ra quan sát, trái bom đó được điều khiển từ xa, không thể tự nổ, rất dễ nổ sai, cho nên anh mới tự mình giám sát, hai mươi bốn giờ không ngủ không nghỉ mà chờ đợi, với ý chí của anh, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng sẽ không chớp mắt.
Công tắc điều khiển là một chiếc điện thoại, hệ thống của chiếc điện thoại này đã bị anh sửa đổi, chỉ có một công năng, đó chính là khởi động quả bom!
Chớp mắt, đã hai ngày trôi qua.
Hai ngày nay Lâm Siêu đều không chợp mắt, cứ luôn đứng bên cạnh cửa sổ chờ xác thối đặc biệt, nhưng chẳng có con nào đến như trong tưởng tượng cả.
Lâm Siêu bình tĩnh lại và tiếp tục chờ đợi.
Lại ba ngày trôi qua.
Lâm Siêu chớp chớp đôi mắt thâm như gấu trúc, vẻ mặt đầy mệt mỏi, liên tục năm ngày năm đêm không ngủ, anh cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, ban ngày hoàn toàn không có sức để tập luyện, chỉ có thể miễn cưỡng tinh thần tỉnh táo.
“Chẳng lẽ là máy dò trục trặc?” Lâm Siêu có chút khó hiểu.
Mặt trời di chuyển, cũng đã đến giữa trưa, Lâm Siêu vẫn như thường bưng thức ăn tới cửa sổ, vừa ăn vừa quan sát xe thể thao màu đen bên ngoài.
Anh cúi đầu gắp thức ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một cái, cũng chẳng trông đợi gì, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy trên đỉnh xe xuất hiện một cái bóng, anh vội vàng nhìn cho thật kỹ.
Tư thế rất kỳ lạ, vẻ ngoài gớm ghiếc đó, dường như không phải là xác thối đặc biệt!
Đợi đã!
Đó là…
Đồng tử Lâm Siêu giãn ra, anh đột nhiên nhớ đến một cái tên rất khủng khiếp, anh kinh ngạc vội vàng đặt bát đũa xuống, nhanh chóng lấy ống nhòm bên cạnh lên, thông qua lớp kính trong suốt ấy, cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của thứ kia.
Đúng, là nó, chính là nó!
Vẻ mặt của Lâm