Trận tuyết đầu mùa đông năm nay lặng lẽ rơi xuống lúc đêm khuya.
Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, giống như lông trên người của một con quái thú khổng lồ, biến cả không gian thành một vùng trắng bạc.
Gió rét lạnh thấu xương gào thét, thổi qua căn cứ lính gác cùng khu ổ chuột.
Tất cả người dân trong khu ổ chuột hoặc là rúc trong chăn, lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, hoặc là đi ra ngoài nhặt tuyết, nặn thành băng để nuốt ăn.
Đói bụng, lạnh lẽo, cô độc, thống khổ,...
Những người dân chạy nạn bắt đầu học cách chịu đựng, thích ứng, hơn thế còn thành thói quen.
Ở nơi băng thiên tuyết địa đó, thỉnh thoảng có thể thấy một vòng màu đỏ xinh đẹp, tươi sáng như máu, buộc vào cây trúc.
Dọc theo đường quốc lộ, phủ hơn nửa các ngõ nhỏ tại căn cứ, trên tấm vải chúc mừng màu đỏ là tin tức cải cách.
Kỷ nguyên mới được thành lập ngày hôm nay.
Tuyết trên cao rơi xuống rất nhiều nhưng cũng không ngăn được kế hoạch cùng quyết tâm của một số người.
Lúc trời mới tờ mờ sáng, trên đường phố có không ít quân nhân đi tuần tra, xúc tuyết, duy trì đường lối.
Còn có người đưa thức ăn nóng và nước nóng tới khu dân nghèo để trao ấm áp.
Tất cả đều hài hòa, bình lặng và ngay ngắn có trật tự.
Lúc này tầm bảy giờ, còn hai giờ nữa tới bài phát biểu kỷ nguyên.
Lâm Siêu thức dậy rất sớm.
Sau khi luyện tập bắn trường thương hơn một giờ ở nơi tuyết rơi dày thì đi ăn sáng cùng Vưu Tiền mới rời giường.
Sau khi rửa mặt, chải đầu qua loa, Lâm Siêu đã thay áo choàng màu trắng như trăng của học giả.
Hôm nay anh phải tham gia phát biểu tại hội trường, với thân phận là Phó viện trưởng vinh dự cùng vĩ nhân của loài người.
Áo choàng trắng như tuyết, thần thái có vài phần của nhà nho, kết hợp cùng khí chất lạnh lùng của Lâm Siêu, toát ra một vẻ phi thường tự nhiên không kiểm soát được.
Anh đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời đầy tuyết, tự lẩm bẩm: “Tuyết dày như vậy, bao giờ mới dừng đây…”
Tại trụ sở Tư Lệnh Hứa.
Tuổi Hứa Tư Lệnh đã ngoài bảy mươi, dáng người gầy còm, giống như con khỉ già nua rụng hết lông, sống lưng hơi gù, da trên mặt phủ đầy nếp nhăn.
Bề ngoài của ông ta không khác đại đa số những ông lão bảy mươi cho lắm, nhưng có điểm thực sự khác với người khác chính là ánh mắt ôn hòa của ông ta, có lúc ánh lên tia sắc bén nhẹ, giống như dao găm sắc bén ẩn dưới bông vải, trong nháy mắt có thể làm người khác dựng tóc gáy.
Trong thư phòng làm việc rộng rãi, hai ba chục người đang đứng, cấp bậc thấp nhất là cấp Tá.
“Kế hoạch dọn tuyết, bắt đầu.” Tư lệnh Hứa quay lưng với mọi người, nhìn bức tranh chữ treo trên tường, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa rất to: “Tinh Trung Báo Quốc”
“Tất cả cứ theo kế hoạch trước đó mà làm việc, lên đường đi.” Giọng nói của Tư lệnh Hứa chậm nhẹ, lộ ra một vẻ uy nghiêm khó tả trong sự bình tĩnh đó.
“Vâng.” Tất cả mọi người gật đầu rồi lui ra.
Bỗng chốc người trong thư phòng đều rời đi hết, chỉ còn Sở Sơn Hà cùng hai vị tướng quân ở lại, một người là Đại tướng, một người là Trung tướng.
“Cả ba cậu đi cùng tôi.” Tư lệnh Hứa xoay người lại, ánh mắt quét qua ba người Sở Sơn Hà, trong mắt ánh lên tia sâu xa, nói: “Con sói già kia hẳn đã dự đoán được kế hoạch của chúng ta, chuyện chế ngự quân đội bên dưới hãy để lại cho bọn họ đi, chúng ta đi bắt chó sói.”
Ba người Sở Sơn Hà gật đầu: “Vâng.”
“Vù vù!” ~
Chiếc xe việt dã màu đen đi trên nền tuyết như thợ săn đuổi bắt theo mùi hương của con mồi.
Ngoài trụ sở, một chiếc xe cải tiến màu trắng chạy như bay trên nền tuyết.
Nếu không có hai vết bùn đen sẫm trên đường do bánh xe ép ra thì hầu như không một ai nhìn ra chiếc xe này.
“Chết tiệt.”
Bên trong xe ngồi cạnh ghế lái, sắc mặt tư lệnh Hà âm trầm, hai tay nắm thành quả đấm, nếp nhăn dài gần mí mắt hẹp, đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ phẫn nộ không cam lòng.
Lúc này đây, ông ta biết mình thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách triệt để.
Sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng, ông ta bỗng dưng nhận được một tin dữ từ một thân tín đã hy sinh thông báo.
Tin đó nói, tất cả thuộc hạ cán bộ quan chức của ông ta đều bị tư lệnh Hứa kêu gọi đầu hàng, chuẩn bị tất cả cho ngày hôm nay để