Ba người Liễu Bác dè dặt lui khỏi khu dân cư.
Thấy phía sau không có ai đuổi theo, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Người trung niên nhếch nhác lau mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Bà nội nó, hù chết tôi rồi, mấy tên khốn kiếp này lại có súng.
May là không đắc tội với bọn họ.”
Cô gái trẻ tuổi kéo cánh tay Liễu Bác, khẩn trương nhìn bốn phía đen thui, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm sao bây giờ, tìm một chỗ ở nữa sao ạ?”
Liễu Bác quay đầu nhìn khu dân cư, trong mắt lộ ra vẻ oán độc, âm u nói: "Không phải bọn họ vui vẻ đợi ở đây sao, tôi sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn ngồi đợi ở đây.”
Người trung niên nhếch nhác thất kinh, liền vội vàng khuyên nhủ: "Liễu, anh Liễu, anh cũng đừng hồ đồ.
Trong tay bọn họ có súng, cho dù anh có siêu năng lực, chúng ta cũng không đánh lại bọn họ.”
Liễu Bác cười lạnh một tiếng, nói: "Ai nói chúng ta ra mặt, mấy tên tạp chủng thấp kém này, không phải bọn họ có súng sao, tôi muốn xem xem bọn họ có thể giết mấy tên xác thối.”
Cô gái trẻ tuổi nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên, nói: "Anh nói là…”
"Không sai, tôi có siêu năng lực, muốn dẫn mấy con quái vật qua dễ như trở bàn tay.
Tôi sẽ để chúng phải trả giá thật đắt, nhất là cái tên phách lối đó.” Trong mắt Liễu Bắc lộ ra sự căm ghét mãnh liệt.
Anh ta lại bị mấy người bình thường xua đuổi, đúng là không thể tha thứ.”
Người trung niên nhếch nhác nghe được lời của anh ta, ngẩn người, lập tức toe toét nói: “Cái này lại là cách tốt, đáng tiếc là hai cô gái nõn nà kia, để cho quái vật thật là uổng.
Có điều, sau khi mấy cô chết, súng lục chính là của chúng ta rồi.
Hy vọng họ đừng dùng hết đạn.”
Liễu Bác cười nói: “Nào, tặng cho bọn họ một món quà lớn, để mấy tên này biết đắc tội tôi sẽ có hậu quả ra sao.”
Người trung niên nhếch nhác và cô gái trẻ tuổi cười mỉm, anh ta đứng ở giữa, đi về phía đường phố tối thui.
Thủ đoạn dẫn dụ xác thối của bọn họ rất đơn giản, sau khi tìm đến xác thối, Liễu Bác lập tức đóng lại, để mùi hương trên người cả ba tản ra, hấp dẫn xác thối.
Đến khi nó sắp tiếp cận đến cửa, dẫn toàn bộ tiếng động và mùi hương vào trong, khiến xác thối không cảm nhận được bọn họ.
Chờ đến khi kéo dãn khoảng cách lại đóng lại, như vậy khoảng chừng nửa giờ lặp lại, ba người đã có thể tập hợp được phần lớn xác thối trên mấy con phố.
Chỉ thấy hàng hàng xác thối đi theo phía sau ba người thành bầy.
Cổ họng xác thối phát ra tiếng hô khàn khàn, tựa như ma quỷ dưới địa ngục, làm da đầu tê dại.
Thủ đoạn dẫn dụ xác thối của bọn họ rất đơn giản, sau khi tìm đến xác thối, Liễu Bác lập tức đóng lại, để mùi hương trên người cả ba tản ra, hấp dẫn xác thối.
Đến khi nó sắp tiếp cận đến cửa, dẫn toàn bộ tiếng động và mùi hương vào trong, khiến xác thối không cảm nhận được bọn họ.
Chờ đến khi kéo dãn khoảng cách lại đóng lại, như vậy khoảng chừng nửa giờ lặp lại, ba người đã có thể tập hợp được phần lớn xác thối trên mấy con phố.
Chỉ thấy hàng hàng xác thối đi theo phía sau ba người thành bầy.
Cổ họng xác thối phát ra tiếng hô khàn khàn, tựa như ma quỷ dưới địa ngục, làm da đầu tê dại.
Trên mặt ba người vô cùng hưng phấn, những người này gặp phải người bị quái vật đùa giỡn, khiến cho họ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, trong lòng vô cùng kích thích.
“Sắp tới rồi.” Người trung niên nhếch nhác thấp giọng hưng phấn nói
Trên mặt Liễu Bác lộ ra nụ cười, tăng nhanh bước chân.
Ngay lúc này, một ánh sáng màu vàng chói mắt bỗng vụt qua mắt.
Ngay sau đó, ba người đã nhìn thấy một con chó lông vàng cùng thể trạng ngang tàn phóng ra từ bóng tối, đứng chặn trước người ba người.
“Chó biến dị!" Liễu Bác hơi kinh hãi, nhưng cũng không hốt hoảng, anh ta phong tỏa toàn bộ mùi hương và âm thanh.
Mặc dù bên ngoài có thể nhìn thấy bóng dáng của ba người nhưng lại không cảm nhận được mùi hương và âm thanh.
Chỉ cần bọn họ đứng bất động, những con thú biến dị có chỉ số thông minh thấp này sẽ coi bọn họ là tượng điêu khắc, không tấn công.
Với phương pháp như vậy, lần nào anh ta cũng đúng, nói là làm: “Mau dừng cử động.”
Người trung niên nhếch nhác và cô gái trẻ tuổi từng có kinh nghiệm né tránh, không cần anh ta nói cũng khựng lại, đứng yên bất động như tượng.
Bọn họ căng thẳng nhìn con có lớn có bộ lông vàng này, giống như một người quản gia ưu nhã.
Con chó ngẩng đầu từng bước tiến tới, dừng lại ở chỗ cách trước mặt ba người Liễu Bác khoảng một thước, nhìn chằm chằm ba người.
Trong lòng mấy người Liễu Bác liền căng thẳng, cảm thấy con chó biến dị này đang quan sát bọn họ.
Nếu như không phải bọn họ có kinh nghiệm tránh mấy lần rồi thì sớm đã chạy hết tốc lực.
Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn tin chắc rằng cách này có thể dùng được.
Hơn nữa, cho dù muốn chạy, e rằng cũng không chạy lại con chó biến dị này.
Ánh mắt của Liễu Bác và con chó