[Mạt Thế] Tam Hồi

Nhẫn nại.


trước sau

"Cô cảm thấy tôi là một tên công tử bột não phẳng sao?" Lâm Nhã không hề thương hoa tiếc ngọc đẩy mạnh Tố Nhung ngã xuống giường. Nếu mấy năm qua bị tên Phù Hinh kia giam cầm lại mà không có định lực khống chế như vậy, hẳn là cậu đã thân tàn ma dại từ lúc nào rồi.


Ánh mắt băng lạnh nhìn Tố Nhung, Lâm Nhã cười khàn chế giễu "Tôi không biết hắn có tính toán gì, nhưng theo những hiểu biết vừa rồi, nếu cô và tôi thật sự lên giường, cô sẽ không thấy ánh sáng mặt trời nữa đâu."


"Làm... làm sao có thể?" Tố Nhung mặt mày trắng bệch không tí huyết sắc, cô đã lấy hết can đảm để tuân theo mệnh lệnh của Mạn Sanh, vì cái gì mà Lâm Nhã lại nói như vậy, tại sao cô lại phải chết chứ?


"Trực giác." Lâm Nhã bình thản chỉnh lại cổ áo, đứng dậy cười lạnh một cái "Để xem hắn ta lại bày trò gì nữa đây." Mặc kệ cho việc Mạn Sanh có Phục trùng thao túng mọi người, cậu sẽ không bỏ mất tầng ý chí cuối cùng của bản thân, ở một mức giới hạn nào đó cho phép Mạn Sanh có thể sai khiến cậu, nhưng nếu chuyện đó Lâm Nhã không thể nào chấp nhận được, dù có chết cậu cũng sẽ không thuận theo hắn.


Thứ quan trọng hơn tính mạng là gì? Đối với Lâm Nhã, đó chính là tôn nghiêm.


Lâm Nhã sờ vào cổ của mình, cảm giác kia cậu vẫn chưa hề quên, bạo lực và đáng sợ không thể nào giãy giụa được. Cậu vẫn không tin nổi một kẻ đã từng bị bắt nạt, yếu đuối nhu nhược như Mạn Sanh lại có thể đi tới bước đường này.


Cũng không thể để bản thân bị đói được! Lâm Nhã tự nhủ với bản thân, quay sang cầm lấy một trái táo ăn sạch để lót dạ, chỉnh góc áo rồi bước ra khỏi cửa.


Lâm Nhã chưa từng đi tới tỉnh Thanh Thăng lần nào, nhưng may mắn rằng trước đó khi thu thập vật tư ở nhà sách, cậu có mang theo bản đồ của nơi này. Chẳng qua hiện tại Lâm Nhã không khẳng định được có ai đang giám sát mình hay không. Dị năng xuất hiện và có rất nhiều năng lực kì quái, tương tự như dị năng không gian giam cầm của Lâm Nhã chẳng hạn, chưa kể đến Mạn Sanh có thể tạo ra những con Phục trùng đáng sợ như vậy.


Nơi này thật sự rất sang trọng và cổ điển, Lâm Nhã chưa từng nghĩ ở nơi này cũng có những khu nhà có hành lang làm bằng gỗ như vậy. Hai bên tường sơn màu trắng tinh khiết không hề nhiễm bụi bẩn, đồ nội thất ở đây đều vô cùng hoa lệ và đắt tiền. Hắn ta cũng thật biết chọn nơi để hưởng thụ! Lâm Nhã thầm nghĩ.


Màu trắng sữa của rèm vải xuyên qua những tia sáng mờ nhạt, chiếu xuống bóng người cao to đơn độc kia. Đôi mắt xanh lá đầy sắc thái âm u hướng về phía Lâm Nhã, đôi môi mỏng của người đó chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt "Chào buổi sáng, nô lệ của tôi."


Nô lệ? Gương mặt Lâm Nhã giảm đi mất phần bình tĩnh, trong lòng tức giận cùng khó chịu. Cậu không thích tên gọi này một chút nào, nhưng nhớ tới tính mạng của Cố Tinh Hải và bạn của cậu đang trong tay của Mạn Sanh, Lâm Nhã siết chặt bàn tay rồi thả lỏng ra. Ngày tháng sau này còn dài, cậu không thể kích động được.


"Vậy... mày muốn tao phải làm gì? Nếu trả thù thì cứ làm đi, hành hạ, tra tấn, đó không phải sở trường của mày sao?" Lâm Nhã cười rộ lên đầy vẻ khiêu khích.


Mạn Sanh híp đôi mắt xanh lá của mình nở nụ cười quỷ dị "Tại sao tôi phải làm như thế chứ? Tôi là một chủ nhân tốt bụng mà, tôi chỉ trừng phạt những ai phạm sai lầm thôi. Và..." hắn bỗng nhiên tiến lại gần Lâm Nhã, thì thầm bên tai cậu "Cậu sẽ không muốn bản thân phạm lỗi đâu, hình phạt của tôi dành cho cậu sẽ rất đặc biệt."


Lâm

Nhã cảm thấy khó thở như bị áp suất đè nén, họ chỉ còn cách một cm thì môi sẽ chạm nhau. Bị giam cầm bên cạnh Phù Hinh đã khiến cậu bị ám ảnh tâm lý, cực kì bài xích gần gũi với những người đồng giới khác, chưa kể người trước mắt lại là một tên đánh chết trăm ngàn lần.


"Tao... tôi biết rồi." Lâm Nhã gượng ép chính bản thân thay đổi cách xưng hô, cậu không thể cứ mãi ngu xuẩn mà đối nghịch với tên điên này được.


Việc Lâm Nhã cần làm bây giờ, chính là lấy được sự tín nhiệm của Mạn Sanh, hoặc ít nhất không khiến hắn nghi ngờ cậu. Sau đó Lâm Nhã sẽ tìm ra điểm yếu dị năng của Mạn Sanh rồi tập hợp mọi người đứng lên tiêu diệt tên thủ lĩnh tàn ác, máu lạnh kia.


"Ngoan lắm!" Mạn Sanh xoa đầu Lâm Nhã tới phát nghiện, mái tóc của cậu thật mềm mại và mượt mà, khiến xúc cảm bàn tay của hắn tốt lên nhiều lắm.


"..." Lâm Nhã có cảm giác mình đang bị thú hóa, biến thành thú cưng của tên ác ma trước mắt này.


----


Hộp bí mật luôn ẩn chứa những sự thật đáng sợ, con người ta có thể dễ dàng tìm ra, nhưng chưa dám sẽ đủ can đảm để tiếp nhận sự thật đó.


Lâm Nhã là một công tử nhà giàu hiểu rõ sự đời, cậu yêu thích vận động, đặc biệt là đánh nhau với kẻ mạnh.


Bản thân cậu nghĩ rằng, "Tôi sẽ chẳng để tâm tới bất kì ai kém cỏi và yếu đuối hơn mình."


Nhưng có lẽ mọi thứ diễn ra không hoàn toàn là như vậy.


Nếu không nói tới ba mẹ trong gia đình, những người gây ấn tượng cho Lâm Nhã còn lại là...


Lâm Hàm- anh trai ruột sống xa nhà. Lâm Nhã không còn nhớ rõ bộ dạng của anh trai, trong hồi ức thuở nhỏ, Lâm Nhã mơ hồ biết rằng, Lâm Hàm rất chiều chuộng và yêu thương cậu.


Vậy tại sao anh ấy chưa từng liên lạc với cậu? Mỗi lần trở về nhà đều thừa dịp cậu đi nơi khác mới xuất hiện, và lại rời đi một cách lặng lẽ.


Trong tâm trí của Lâm Nhã chứa đựng rất nhiều thắc mắc và thất vọng, tuy bề ngoài cậu trông có vẻ rất vô tư và khoái hoạt, nhưng Lâm Nhã luôn nhớ mong bóng dáng của một người anh trai gần gũi mà xa lạ kia.


Mãi đến khi bị bắt cóc và giam cầm, Lâm Nhã tự hỏi...


Lâm Hàm... anh ta sẽ lo lắng và hối hận không? 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện