"Con... con đang làm gì với em trai của mình vậy?" Triêu Kiều Oanh khiếp đảm nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay run run chỉ về phía Lâm Hàm.
"!!!" Lâm Hàm tái nhợt mặt mày, từ trước đến giờ hắn luôn hành động cẩn thận, mỗi lần phạm tội đều khóa cửa phòng của Lâm Nhã lại. Lâm Hàm không thể nghĩ được ba mẹ lại chủ động tìm chìa khóa mở cửa phòng Lâm Nhã. Tất cả những hành động dơ bẩn của hắn đều bại lộ trước mắt bọn họ.
Chát!
"Nghịch tử!!!" Lâm Túc Sơn phẫn nộ lao tới tát vào mặt Lâm Hàm.
"Đó là em trai con! Sao con có thể làm như vậy!" Triêu Kiều Oanh không nỡ thương tổn con mình, nhưng những chuyện vừa xảy ra vượt ngoài tầm kiểm soát và sức chịu đựng của bà.
"Xin lỗi..." Lâm Hàm khép hờ đôi mắt, hoàn toàn không chút phản kháng mà tùy ý để ba nặng tay đánh xuống. Hắn biết tội lỗi của mình gây ra, nhưng hắn không thể ngừng lại được "Con yêu Lâm Nhã, giống như tình yêu của ba với mẹ vậy."
"Mày... Mày..." Lâm Túc Sơn nghẹn họng chỉ tay vào mặt Lâm Hàm, đôi mắt đỏ lên như sắp bị tức giận thiêu đốt.
"Đừng bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa, ngươi phải tránh mặt Lâm Nhã thật xa cho ta." Lâm Túc Sơn dùng sự bình tĩnh cuối cùng của mình cảnh cáo Lâm Hàm.
Không có dò hỏi, không có cố gắng lay chuyển, ông quyết tuyệt đưa ra mệnh lệnh cho Lâm Hàm.
Vì sự tin tưởng được xây dựng quá lâu, khi bị hiện thực tát vào một bạt tai, Lâm Túc Sơn thầm oán hận chính mình không biết sớm hơn.
Bây giờ có lẽ vẫn còn kịp, hãy để bí mật này chôn vùi vào quá khứ, để cho Lâm Nhã vĩnh viễn không biết được sự kiện kinh khủng này.
"..." Lâm Hàm cúi đầu không đáp, hắn muốn phản kháng lại quyết định tàn khốc của Lâm Túc Sơn, nhưng nghĩ tới việc tương lai sáng lạn của Lâm Nhã bị bản thân bôi đen, hắn đành chôn vùi cảm xúc, tình cảm của mình.
Có lẽ đó là một chuyện không tệ...
Không nhìn thấy Lâm Nhã, hắn sẽ không hoảng loạn và mê đắm nữa.
Thứ tình yêu loạn luân này ngay từ khi bắt đầu đã không có kết quả tốt đẹp, Lâm Hàm không muốn nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhã nhìn về phía mình là sự chán ghét và buồn nôn cực điểm.
Lâm Hàm bị Lâm Túc Sơn đưa tới một thành phố khác, thuê một căn hộ cao cấp rồi tự sống độc lập một mình. Chỉ mỗi dịp tết hay ngày lễ Lâm Hàm mới về thăm nhà, đương nhiên sẽ lựa chọn thời điểm vắng mặt Lâm Nhã.
Mặc dù rất đau khổ, nhưng Lâm Hàm vẫn duy trì điều đó suốt nhưng năm tháng tiếp theo.
Lâm Nhã là người duy nhất trong gia đình không biết chuyện gì đang xảy ra, ban đầu không gặp được anh trai còn nháo loạn và giận dỗi, nhưng về sau cậu lại có bạn bè mới, được ba mẹ nuông chiều hết mực nên cũng dần quên đi người anh trai luôn yêu thương chăm sóc mình thuở nhỏ.
Mọi chuyện có lẽ vẫn tiếp tục duy trì như vậy, nếu như chuyện kia không xảy ra...
Năm Lâm Nhã 14 tuổi, còn Lâm Hàm 21 tuổi.
"Mẹ nói cái gì? Lâm Nhã mất tích?" Lâm Hàm tái nhợt mặt mày, bàn tay siết chặt lấy điện thoại như muốn bóp nát thành từng mảnh.
Rõ ràng tuần trước hắn nghe thuộc hạ báo rằng Lâm Nhã còn rất tốt, sao ngày hôm nay lại nghe tin khủng khiếp này.
"Con lập tức trở về nhà." Lâm Hàm không nhiều lời thêm, vội vã cúp máy, quay sang ra lệnh cho thư ký và thuộc hạ sắp xếp công việc và mua vé máy bay nhanh nhất trở về thành phố.
Tâm trạng của Lâm Hàm cực kỳ tồi tệ, từ sau khi nghe điện thoại xong chưa từng dùng sắc mặt tốt với bất kỳ ai. Ngay cả thư ký cũng phải đứng xa giữ khoảng cách với hắn.
Lâm Nhã, làm ơn đừng có chuyện gì!
Nếu không... Anh không thể tha thứ cho ba mẹ, càng không thể tha thứ chính mình vì đã vứt bỏ tình yêu dành cho em.
•
•
Nghe được Lâm Nhã bị mất tích vào ngay ngày sinh nhật, gương mặt của Lâm Hàm càng đen hơn, đôi mắt tràn ngập lửa giận không biết bộc phát vào đâu. Lâm Hàm đi khắp nơi tìm tung tích của Lâm Nhã, bất kỳ ngõ ngách nào mà Lâm Nhã từng đến, hắn đều không bỏ sót. Hành động điên cuồng nhất của hắn có lẽ chính là chèn ép ngôi trường khiến nơi đó phải đóng cửa.
Nhưng kết quả chung quy chỉ có một, Lâm Nhã vẫn mất tích không một chút dấu vết.
Triêu Kiều Oanh vì nhớ con mà đổ bệnh phải nhập viện, Lâm Túc Sơn cũng chẳng khá hơn, tinh thần suy sụp khiến công việc bị ảnh hưởng không nhỏ. Mãi tới lúc đó, Lâm Hàm mới giảm bớt thời gian tìm kiếm Lâm Nhã để làm việc trong công ty.
Lâm gia từ khi mất đi Lâm Nhã, luôn luôn lạnh lẽo và im ắng. Ba mẹ không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm
Áy náy, hối hận, những thứ đó có tác dụng gì vào giây phút này đây?
Hai năm lại trôi qua, cuộc sống của Lâm Hàm tựa như một cỗ máy. Hắn luôn trầm mặc, ít lời, xa lánh với tất cả mọi người, ngay cả ba mẹ cũng không khuyên giải được. Hắn tự đắm chìm vào thế giới của chính mình, thậm chí phải dùng thuốc để chống lại căn bệnh trầm cảm.
Lâm Hàm vẫn đang chờ đợi, chờ đợi ngày mà Lâm Nhã xuất hiện.
Nhưng mạt thế ập tới, hi vọng vốn ít ỏi lại càng thêm mong manh.
Hắn dùng hết tài lực bảo vệ gia đình, vẫn không quên mất việc tìm kiếm Lâm Nhã.
Dù cậu biến thành một con zombie, hắn cũng phải tìm về cho bằng được.
Zombie thì sao? Thực lực của hắn đủ để nuôi dưỡng Lâm Nhã cả đời.
Đứng bên cửa sổ, Lâm Hàm thất thần nhìn về hướng mặt trời lặn, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Một dị năng giả bất đắc dĩ đi vào, mỗi lần Lâm Hàm hồi tưởng tới em trai thì chẳng ai dám tới gần hắn. Lấy kinh nghiệm của những người đi trước, anh biết kết quả chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng tin tức này không thể không báo cáo cho Lâm Hàm ngay.
"Boss, tôi có chuyện muốn cấp báo, là chuyện rất quan trọng."
Lâm Hàm hoàn hồn, đôi mặt lạnh lẽo nhìn về phía dị năng giả "Có chuyện gì?"
"Ở bên phía Dương gia cho Dương Phù Hinh tới căn cứ của chúng ta muốn đàm phán."
"Phù Hinh?" Lâm Hàm nhíu mày trầm mặc khi nghe tới cái tên này. Thông qua tư liệu, trước đây Lâm Hàm biết được Phù Hinh là bạn thân của Lâm Nhã, thân thiết tới mức ở bên cạnh nhau như hình với bóng. Điều này khiến cho Lâm Hàm rất ngứa mắt thiếu niên kia, và hắn cũng từng nghi ngờ có phải hay không Phù Hinh chính là kẻ chủ mưu đã bắt cóc Lâm Nhã.
Nhưng Dương gia không dễ đụng vào, cái tên Dương Phù Hinh đó lại quá cẩn thận và sắc bén, Lâm Hàm không thể gây khó dễ hay tìm cớ bắt bẻ hắn ta.
"Hừ, để xem thằng nhóc đó lại bày trò gì đây." Lâm Hàm cười lạnh, bắt lấy áo khoác thành thục mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.
Dị năng giả đến báo tin đổ mồ hôi lạnh khắp sống lưng, dưới trướng những tên ác ma thật sự rất khổ sở a!!