"Không!" Lâm Nhã nước mắt giàn giụa nắm lấy bàn tay của Cố Tinh Hải, vẻ mặt phẫn nộ nhìn kẻ vừa giết chết y.
Vì sao... vì sao lại giết em ấy?
Cố Tinh Hải đã làm gì sai?
"Đừng trách anh, Lâm Nhã." Lâm Hàm âm u nhìn Lâm Nhã thống khổ vì người con trai khác, sự ghen tị đã che mờ đôi mắt của hắn "Anh có thể nhân nhượng cho em, tha thứ cho em, sẵn sàng chờ đợi em chấp nhận tình cảm của anh, nhưng mà... anh không thể chịu đựng nổi chuyện em yêu một kẻ khác."
Đó cũng chính là lý do Lâm Hàm giết chết Cố Tinh Hải không một chút do dự.
"Lâm Nhã, em oán hận anh cũng được." Lâm Hàm bình tĩnh bước qua xác chết của Cố Tinh Hải, giọng nói vẫn ôn nhu và sủng nịch cực điểm "Nhưng em không thể bỏ trốn được đâu."
"Đi thôi, mọi thứ kết thúc rồi." Tố Nhung thu hồi dị năng của mình, đôi mắt mơ hồ ảm đạm và buồn bã.
"Chúng ta cứ... bỏ mặc Lâm Nhã như vậy sao?" Hộ Quang toàn thân chấn động, gương mặt dường như đang chần chờ quyết định.
"Hiện tại chẳng thể làm gì, nếu cứ ngang ngạnh cứu Lâm Nhã, có khi chúng ta bị tên đàn ông đó giết chết tất cả không chừng." Tố Nhung là người ngoài cuộc nên bình tĩnh hơn rất nhiều, đôi khi có một số chuyện mà thủ lĩnh của bọn họ không thể tránh được, bọn họ cũng không có năng lực để thay đổi mọi thứ.
Cơn gió thổi nhẹ luồn lách qua từng căn nhà, mang theo mùi máu tanh thê lương và ảm đạm.
"Hộ Quang, đây là ác mộng phải không?" Tố Nhung vô hồn và lạc lõng lạ thường, có thể vì bản thân đã đối mặt với quá nhiều chuyện khủng khiếp. Hiện tại, Tố Nhung chỉ còn biết chết lặng mà thôi "Mọi thứ đều vượt ngoài dự kiến của chúng ta."
Vũ Nam đứng từ xa chứng kiến tất cả, trong lòng hoảng sợ và hối hận không thôi.
Phải chi cậu không đi lắm mồm đi nói cho bọn họ biết, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Những người đó quá nóng vội, còn chưa lên kế hoạch chi tiết đã đi giải cứu như vậy.
Mặc dù chỉ là một người không thân phận trong căn cứ, nhưng Vũ Nam cũng biết ít nhiều về tầm ảnh hưởng của Lâm Hàm.
Có thể từ hai bàn tay trắng mà tạo dựng thế lực nơi Mạt thế, hiển nhiên bản lĩnh của Lâm Hàm rất đáng gờm. Điều khiến Vũ Nam sững sờ chính là... cậu chưa từng nhìn thấy Lâm Hàm đáng sợ như vậy.
Hắn ta luôn treo trên gương mặt nụ cười bình thản, gần gũi mà đầy uy quyền chỉ huy người khác. Sự khôn khéo trong giao tiếp, trong cách ứng xử khiến Lâm Hàm chiếm được cảm tình của rất nhiều người. Tại Mạt thế tối tăm này, thứ khó kiếm được nhất không phải là vật tư hay thức ăn, mà chính là nhân tình. Bởi gì bất kỳ lúc nào, con người cũng có thể lật mặt nhau.
Có lẽ cũng vì lý do đó, Vũ Nam mới không thể tiết lộ dị năng của bản thân cho người nào khác.
"Linh Đang... Em phải làm sao đây?"
Vì sao những gì mà em làm đều đẩy người khác vào chỗ chết, mà anh... cũng rời bỏ em, khiến em phải cô độc gánh chịu mọi sự khắc nghiệt của mạt thế?
•
•
Vũ Nam cũng không ngờ được rằng, sau ngày hôm đó, Hộ Quang và Tố Nhung lại tìm gặp cậu nhờ giúp đỡ.
"Vì sao hai người vẫn tin tưởng tôi? Không phải tôi đã đẩy đồng bạn của hai người vào chỗ chết sao?"
"Không hề." Hộ Quang dường như hơi kinh ngạc khi Vũ Nam tự đổ lỗi cho bản thân, gương mặt hơi bất đắc dĩ giải thích "Những chuyện đã xảy ra hoàn toàn không phải lỗi của cậu, ai mà biết được... anh trai cũng
"Hộ Quang nói đúng." Tố Nhung khép mi "Mọi chuyện không thể thay đổi được nữa, bây giờ chúng tôi muốn lập kế hoạch khác, mà người tôi tin tưởng ở căn cứ này chỉ có cậu. Vũ Nam, cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?"
Vũ Nam trầm mặc không đáp, cậu do dự rất lâu rồi mới trả lời "Tôi chỉ giúp những việc trong khả năng của tôi thôi, và đừng tiết lộ rằng tôi đã giúp mấy người. Tôi vẫn còn muốn sống yên ổn ở nơi này."
"Cảm ơn." Tố Nhung nở nụ cười thật lòng, đó cũng là lần đầu tiên mà Vũ Nam thấy được cô gái này mỉm cười từ khi gặp mặt tới giờ.
"Tôi chỉ hơi tò mò... Nếu Lâm Nhã không phải là thủ lĩnh, tại sao mọi người vẫn quan tâm tới Lâm Nhã tới vậy? Bất chấp mạng sống để giải cứu cậu ta..." Vũ Nam cảm giác mọi thứ không được bình thường, vì nếu Lâm Nhã không phải thủ lĩnh... Nhiều người như vậy, ít nhất cũng 20 người đi theo tạo thành một nhóm dị năng giả lớn, chẳng lẽ bọn họ đều là bạn bè cùng sinh ra tử?
"Tôi cũng tự hỏi..." Hộ Quang chợt ngẩn người, những thứ mà hắn nghĩ đơn giản hóa ra lại không.
"Phục trùng." Tố Nhung nhíu mày nói ra suy đoán của bản thân, thứ mà bọn họ đã chôn vùi trong quá khứ, vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
"Hả? Chị đang nói gì vậy?" Vũ Nam nhận ra vẻ mặt của Tố Nhung và Hộ Quang tái đi lạ thường.
"Là thứ không tốt đẹp gì thôi." Tố Nhung lạnh nhạt trả lời, nhưng bàn tay trong vô thức siết chặt lại vì run rẩy.
Chỉ mong... đó là suy đoán nhất thời của cô mà thôi!