Trở lại với căn phòng ký túc xá nhỏ, Lâm Nhã trừng mắt nhìn Dương Điển Ức "Dẹp ngay! Tớ mệt lắm rồi, ăn uống, tắm rửa xong là đi ngủ! Không thương lượng!"
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Nhã, Dương Điển Ức bĩu môi "Ngủ xong thì phải làm đó, muốn trốn cũng không được đâu!"
Lâm Nhã quyết định mặc xác tên tiểu bạch kiểm vô sỉ này, đúng là càng nhường nhịn càng làm tới mà.
Cơ thể sau một trận mây mưa thật sự rất mệt mỏi, vừa đặt lưng lên giường, Lâm Nhã liền ngủ mê mệt.
Dương Điển Ức nhìn bộ dạng trần truồng như nhộng chui rúc trong chăn của Lâm Nhã rất đáng yêu, không nhịn được nhào tới chụp hình chung một phen. Hắn hí hửng đang lên tài khoản cá nhân của mình:
'Ngày tháng hẹn hò còn dài, mỗi ngày đều muốn lên giường ân ái'.
Ha ha, không biết nếu như Lâm Nhã nhìn thấy thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Dương Điển Ức cất điện thoại, bản thân cũng ôm Lâm Nhã rồi đi ngủ lấy sức.
•
•
Giấc ngủ thoải mái không hề có ác mộng, khiến Lâm Nhã lười biếng chỉ muốn nằm trên giường cả ngày. Với điều kiện, cái tên Dương Điển Ức kia không quậy phá nữa.
"Nhột quá! Đừng có thọt nữa! Cho tớ ngủ ngon một chút không được hả?" Lâm Nhã không nhịn được nữa mà mở mắt quát Dương Điển Ức.
Vẻ mặt Dương Điển Ức cực kỳ ủy khuất "Nhã Nhã đã ngủ hơn 3 tiếng rồi đó! Bây giờ đã 4 giờ rưỡi luôn rồi, tớ muốn làm tiếp cơ~"
Trán Lâm Nhã nổi đầy vạch đen, kiềm chế xúc động muốn tát Dương Điển Ức vài, cậu nghiến răng nghiến lợi "Dẹp! Dẹp hết! Không có tư thế này, tư thế nọ gì hết! Đừng có được nước làm tới, Dương Điển Ức!"
"Chậc! Thất hứa là không tốt đâu, Nhã Nhã!" đôi mắt đen láy của Dương Điển Ức lóe lên tia sáng nguy hiểm "Đừng lo, ngày còn dài, cậu chỉ cần hưởng thụ là được!"
Chưa kịp phản ứng, Lâm Nhã bị Dương Điển Ức ngoạm lấy môi, hắn chuyển viên thuốc tròn tròn vào miệng cậu, sau đó dùng lưỡi đẩy xuống cho nó trôi tuột xuống cổ họng.
"Khụ khụ! Cậu... cậu vừa cho tớ uống cái gì?" Lâm Nhã thật sự bó tay trước thái độ bướng bỉnh của Dương Điển Ức, đáng lẽ cậu nên tát hắn một cái mới phải.
"Hì hì, thuốc trợ hứng~" Dương Điển Ức đè Lâm Nhã dưới thân cười ngọt ngào "Bắt đầu thôi a~~ Tư thế 69 trong truyền thuyết!"
Lâm Nhã bị hành động quyết liệt của Dương Điển Ức làm cho choáng váng. Bờ mông trắng nõm trơn láng thù lù trước mắt, Dương Điển Ức không biết xấu hổ hướng tiểu Ức Ức cầu hoan trước môi Lâm Nhã.
"Nhã Nhã, hồi nãy tớ làm Thụ đau lắm luôn đó, vả lại lúc làm Thụ tớ cũng chủ động, lúc làm Công cũng chủ động, Nhã Nhã nhất định phải bồi thường cho tớ!" Dương Điển Ức dùng giọng nói đầy đáng thương dụ dỗ Lâm Nhã.
"..." hiểu rồi, cái tên gian xảo này! Hắn tính toán trước hết rồi phải không?
Nhưng nhớ tới gương mặt thống khổ trước đó của Dương Điển Ức, Lâm Nhã cũng hơn mếch lòng.
Nhắm mắt nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, Lâm Nhã từ từ nuốt lấy côn thịt, bên dưới truyền ra một tiếng cười trầm thấp, cậu cũng cảm nhận được đối phương đang làm điều tương tự.
Dương Điển Ức chỉ cảm thấy một nơi ấm áp và ẩm ướt bao quanh. Thuốc kích thích như đang bắt đầu phát huy tác dụng, côn thịt vừa vặn trở nên cương lên, không ngừng đòi hỏi cái miệng nhỏ đáng thương.
Toàn thân hắn run rẩy vì sung sướng, côn thịt đang ngậm trong mồm cũng không cách nào tập trung được. Xem ra tư thế này vượt quá khả năng của hắn.
Động tác nuốt vào nhả ra chậm rãi của Lâm Nhã khiến Dương Điển Ức vừa thoải mái vừa thống khổ. Không đủ, hắn muốn nhanh hơn, nhiều hơn nữa!
Trong vô thức, hắn thúc thân dưới vào miệng Lâm Nhã, cầu khát chiếc lưỡi non mềm phục vụ nhiều hơn.
"Ưm!" Lâm Nhã bị côn thịt đâm sâu cuống họng, cảm giác khó chịu và buồn nôn tới cực điểm, cậu rất muốn nhả ra, nhưng thân thể nặng nề của Dương Điển Ức như bao tải ngàn cân đè xuống.
"A... Xin lỗi, nó tuyệt quá... tớ không thể khống chế được..." Dương Điển Ức không biết nhả côn thịt từ lúc nào, hắn rên rỉ nằm ườn trên người Lâm Nhã, hai bàn tay nắm lấy drap giường bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
Lâm Nhã bị đối xử thô bạo như
Thật là... đứng trước người này, cậu chỉ có thể chịu thiệt.
Cẩn thận không để răng mình làm bị thương Dương Điển Ức, Lâm Nhã một tay ôm lấy lưng hắn, một tay thì nhẹ nhàng vuốt ve tinh hoàn đang đung đưa trước mặt.
"Aaaa... Tớ chết mất!" Dương Điển Ức hai mắt đờ đẫn, tựa như con thiêu thân không ngừng đâm chọc vào miệng Lâm Nhã.
Tới khi bản thân đạt tới cao trào, Dương Điển Ức hoảng hốt dời thân thể đi.
Phụt!
Tinh dịch bắn hơn một nửa vào cuống họng Lâm Nhã, vì động tác của Dương Điển Ức mà tràn ra bên ngoài, dính đầy trên gương mặt cậu ấy.
"Khụ khụ... Ọe!" Lâm Nhã quay đầu nôn khan, khóe mắt hơi ửng đỏ vì tác dụng của thuốc kích dục.
Gương mặt xinh đẹp dính đầy tinh dịch, cảnh tượng dâm mỹ trước mắt biến thành thuốc kích thích khiến Dương Điển Ức lại muốn túng dục thêm một lần nữa.
Hắn dùng vẻ mặt áy náy nói "Xin lỗi nha Nhã Nhã, tớ sẽ đền bù cho cậu ngay~"
Lúc này tay chân Lâm Nhã có chút bủn rủn, cơ thể khó chịu và nóng rực vì liều thuốc, khiến cậu chẳng khác nào một con tôm luộc. Cậu nhíu mày "Ý cậu là sao, gì mà... A!"
Dương Điển Ức đem côn thịt cương cứng đâm thẳng vào hậu huyệt, cảm giác chặt khít căng đầy như bọn họ hợp làm một.
A... Ước gì hắn có thể vĩnh viễn ở bên trong nương nhờ...
Thân thể của Lâm Nhã tràn đầy dấu hôn, tràn đầy hương vị của hắn.
"Nhã Nhã... Nhã Nhã..." lời nói thốt ra từ đầu môi say mê biết bao, ngọt ngào biết bao.
Cơ thể tiếp nhận những cú đâm thọc cuồng loạn phía sau, Lâm Nhã rên rỉ không thành lời. Côn thịt trướng đỏ không ngừng nhỏ từng giọt tinh dịch ướt đẫm vùng bụng.
Bên trong hậu huyệt, dâm dịch lẫn tinh dịch hòa hợp lẫn nhau, nhớp nháp bắn tung tóe theo từng đợt ra vào.