"Đây là đồ ăn tối." Lâm Nhã đặt xuống bàn, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn về phía hai thiếu niên kia.
Thịt heo?
"Cậu mua nguyên một con như vậy không phải hơi nhiều sao? Lại còn thiếu chân giò... cậu không thích ăn phần đó sao?" Dương Điển Ức nhìn nguyên một con heo sữa ngon lành, nhưng lại thiếu mất bốn chân.
Lâm Nhã là đang muốn tự nhắc nhở bản thân, kiếp trước Mạn Sanh đã làm bao nhiêu chuyện khủng khiếp khiến cậu oán hận tới mức gọt hắn thành nhân côn "Đây là heo côn."
"Chậc chậc, không phải quá rõ ràng sao? Rõ ràng Lâm Nhã đang muốn nói mày giống heo đó, hết ăn lại nằm, sau đó lại nằng nặc cầu hoan liên tục. Chỉ thiếu đẻ ra chục heo con mà thôi!" Mạn Sanh châm chọc cực kỳ ác liệt.
"Mày mới đẻ heo con đó! Đồ ái nam ái nữ! Tự tiện xông vào nhà người khác còn ra vẻ gia chủ nữa!" Dương Điển Ức tức muốn hộc máu.
"Chỉ là đồ ăn thôi, đừng ồn nữa!" Lâm Nhã mệt mỏi day huyệt thái dương, đúng là một giây cũng không yên bình nổi mà.
Cả hai đành không cam lòng đình chiến, Dương Điển Ức âm thầm ghi nợ trong lòng, buổi tối chắc chắn sẽ trả đủ.
Chút nữa hắn sẽ tới phòng Lâm Nhã rồi khóa cửa lại làm chuyện phòng the, đảm bảo cái tên Mạn Sanh này sẽ đố kỵ tới mờ mắt. Nếu hắn lại nổi cơn thịnh nộ lần nữa, chắc chắn Lâm Nhã sẽ chán ghét hắn ta.
Dương Điển Ức chống mắt lên xem, Mạn Sanh có thể ở đây được bao lâu!
Lâm Nhã tuyệt nhiên không biết toan tính trong lòng Dương Điển Ức, cậu chỉ mong ăn uống tắm rửa sớm để có thể ngủ một giấc, cả ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Màn đêm buông xuống, thành phố lại tràn ngập ánh đèn điện, khung cảnh xuyên qua cửa sổ vô cùng lung linh và nhộn nhịp. Lâm Nhã lau mái tóc ướt nhẹp, trên người cực kỳ mát mẻ vì vừa mới tắm nước lạnh xong.
Cạch.
"Lâm Nhã, cậu tắm xong rồi hả?" Dương Điển Ức mỉm cười hỏi.
"Ừ, giờ tính xem phim một chút lại chuẩn bị đi ngủ." Lâm Nhã bình thản trả lời.
"Ồ? Tớ coi chung nữa! Tớ mới tìm được một bộ phim rất hay đó!" Dương Điển Ức hào hứng nói.
"Cũng được." Lâm Nhã ngồi lên giường, đặt chiếc laptop trên đùi bắt đầu khởi động máy, sau đó đưa sang cho Dương Điển Ức chọn phim.
Dương Điển Ức chỉ kém mọc sừng ác quỷ trên đầu, hắn âm thầm nở nụ cười đen tối, mở ra một bộ phim GV đang rất hot gần đây.
Màn hình sáng lên bắt đầu trình chiếu, với một khung cảnh vườn trường vô cùng bình thường.
Nhân vật chính là một nam sinh đeo kính cận mọt sách, cậu cực kỳ chăm chú xem bài giảng của giáo viên trên lớp. Một nữ sinh tóc vàng có vẻ ngoài cực kỳ sành điệu đi tới bàn nam sinh và rủ cậu ấy đi chơi. Nam sinh đó đỏ mặt, có vẻ rất cậu ta thích thầm cô gái, vì vậy nam sinh đã đồng ý.
Không ngờ rằng, căn phòng karaoke biến thành một bữa tiệc thác loạn, nam nữ không phân biệt ôm hôn nhau nhiệt tình, làm ra những loại chuyện cực kỳ không đứng đắn.
"..." Lâm Nhã dùng đôi mắt cá chết nhìn Dương Điển Ức, dường như cậu đã phát hiện ra bí mật kinh khủng nào đó sắp diễn ra.
Chàng trai nhân vật chính hoảng sợ toan bỏ chạy, nhưng những người khác trong phòng đâu dễ dàng buông tha, nam sinh đành viện cớ đi vệ sinh.
Ngay lúc đó, một nam sinh tóc đen xuyên đầy bông tai quàng lấy vai cậu, hắn mỉm cười với đám còn lại "Đừng lo, đừng lo, để tôi đi chung với cậu ấy cho, Kaito lần đầu tới đây có chút bỡ ngỡ ấy mà."
Mọi người cười ồ lên, lại bắt đầu bữa tiệc tình dục đầy kích thích và cuồng nhiệt.
Nhân vật chính Kaito bị lôi kéo tới nhà vệ sinh và làm những chuyện không thể miêu tả.
"Lâm Nhã, cậu thấy trong phòng hơi nóng không?" Dương Điển Ức nũng nịu lên tiếng, bàn tay hư hỏng luồn qua áo thun của Lâm Nhã.
"Không nóng! Một chút cũng không nóng! Cậu mau bỏ tay ra!" nghĩ tới chuyện tình dục thì Lâm Nhã lại cảm thấy mệt, ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Cậu muốn gãy eo tới nơi rồi!
"Được nha, không dùng tay thì tớ sẽ dùng miệng!" Dương Điển Ức mỉm cười gian trá, cái miệng nhỏ liền ngoặm lấy môi của Lâm Nhã.
"Ưm!" đầu lưỡi bị quấn lấy khiến Lâm Nhã không thể nói chuyện được, cậu có cảm giác như trời đất đảo lộn thành một vòng vậy.
Sau trận hôn nóng bỏng, Dương Điển Ức nắm lấy cổ chân của Lâm Nhã, vẻ mặt đầy thành khẩn "Nhã Nhã, chỉ hôm nay thôi, tớ muốn cho thằng khốn Mạn Sanh biết ai mới là sủng phu trong nhà này!"
Sủng phu?
Lâm Nhã run run khóe miệng nhìn Dương Điển Ức thành thục lột quần áo, trong lòng triệt để bó tay.
Nghe cứ như cậu là hoàng đế cổ đại có hậu cung ba nghìn cung tần mỹ nữ, còn Dương Điển Ức và Mạn Sanh là phi tần tranh sủng lẫn nhau vậy...
Dương Điển Ức đã chuẩn bị sẵn gel bôi trơn, hai ngón tay nhẹ nhàng chôn sâu vào hậu huyệt của Lâm Nhã.
Rầm!
Mạn Sanh phá banh cửa, khi đối diện với cảnh tượng quen thuộc vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn mỉm cười "Không nên ăn vụng một mình a, tên ẻo lả!"
"Mày tính làm gì?" vẻ mặt Dương Điển Ức cực kỳ đề phòng, lần đầu tiên tên đó phá cửa đã làm ra những thứ vô cùng đáng sợ.
"Ôi chao? Không phải đã quá rõ ràng sao?" Mạn Sanh nhếch môi đi tới, từ đằng sau lưng Lâm Nhã ôm lấy người cậu, vừa nói vừa thổi khí bên tai "Buổi tối trong lành như vậy ngoài chuyện chăn giường thì còn gì tốt hơn?"
Lách cách!
Tay trái ôm Lâm Nhã, tay phải mở chốt của khẩu súng, Mạn Sanh nhắm ngay vào mặt của Dương Điển Ức, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười "Nào nào, không phải mày đang phục vụ Lâm Nhã sao? Bước đầu tiên không phải là hậu huyệt mà là tiểu Nhã Nhã! Làm sai bước sẽ bị phạt đó, mày muốn ăn kẹo đồng hay ăn tiểu Nhã Nhã đây?"
"Mạn... Mạn Sanh! Cậu bị điên hả? Mau thả tôi ra!" Lâm Nhã hoảng hốt vùng vẫy.
"Đừng lo, Lâm Nhã! Tôi sẽ không làm tổn thương em đâu, tôi chỉ muốn em thoải mái một chút thôi! Rõ ràng tên ẻo lả này không thể thỏa mãn em, làm sao tôi có thể chấp nhận được? Em xứng đáng nhận được nhiều khoái cảm hơn thế." Mạn Sanh chậm rãi sờ soạng làn da trắng nõm của Lâm Nhã, sau đó lại vuốt ve nơi ti nhỏ hồng hào trước ngực cậu ấy.
"A!" cảm giác rất nhột, rất khó chịu, toàn thân của Lâm Nhã như bị rút hết sức lực, đôi mắt mơ hồ nhiễm lấy tia tình dục.
Dương Điển Ức đương nhiên không chịu thua, hắn ngậm lấy tiểu Nhã Nhã bắt đầu khẩu giao.
Tiếng chụt chụt ám muội vang vọng khắp căn phòng, Mạn Sanh hôn lên vành tai Lâm Nhã rồi nói "Đầu tiên là kích thích dương vật, sau đó là tuyến tiền liệt. Điều khiến em rơi vào khoái cảm cực độ, chỉ có như vậy, những phương thức mạnh bạo tiếp theo sẽ không gây quá nhiều đau đớn, ngược lại càng khiến em cảm thấy thỏa mãn nhiều hơn. Đó là lý do nhiều người thích được làm tình
Lâm Nhã chữ nghe chữ không, chỉ cảm thấy sâu sắc hoảng sợ, hắn ta có ý định gì đây?
"Đừng lo, tôi sẽ không dùng sextoy đâu, những thứ đó tôi đều để ở nhà cũ." Mạn Sanh nhẹ giọng trấn an Lâm Nhã "Một cách thức threesome khá phổ biến và đơn giản, hình như gọi là 'song long nhập động' thì phải. Hẳn sẽ không đau đớn gì đâu, vì món đồ chơi của tên ẻo lả kia nhỏ xíu như que tăm vậy!"
Dương Điển Ức 'nhỏ xíu như que tăm' bị đả kích trầm trọng, hắn đỏ hết cả mắt gào lên "Tao nhỏ như que tăm thì mày nhỏ như kim thêu đó!"
"Chậc, tao có nhỏ hay không tự Lâm Nhã kiểm chứng thôi!" Mạn Sanh mỉm cười ác liệt, một tay nâng lấy hông Lâm Nhã rồi kết hợp nơi tư mật đã bôi trơn.
"Ah!" Lâm Nhã không nhịn được la lên, nơi hậu huyệt vừa trướng vừa nóng khiến cậu run lên lẩy bẩy.
Không để Lâm Nhã đợi lâu, Mạn Sanh nhanh chóng ra vào liên tục. Mặc dù hơi bất tiện, nhưng hắn vẫn cầm khẩu súng canh chừng Dương Điển Ức.
"Nếu không phải quan tâm tới cảm xúc của Lâm Nhã, làm sao tao có thể để yên cho tên ẻo lả ranh ma như mày tồn tại? Mày quá tham lam rồi! Lâm Nhã không phải của một mình mày, cũng không phải của bất kỳ ai khác." Mạn Sanh đổi tư thế, lật người Lâm Nhã đối diện với chính mình, sau đó lại đâm côn thịt vào hậu huyệt ẩm ướt.
Mái tóc màu xanh rêu dính bê bết lên da thịt, mồ hôi lăn đều trên trán hắn, khi kết hợp với gương mặt xinh đẹp cùng nốt ruồi dưới khóe mắt đầy quyến rũ, lại tạo nên một mỹ cảm kỳ lạ khiến tim Lâm Nhã đập mạnh một nhịp.
Mạn Sanh mỉm cười "Nhã Nhã, tôi yêu em."
Bàn tay siết chặt lại, Dương Điển Ức cực kỳ không cam lòng.
Đây không phải kế hoạch của hắn, không phải!
Hắn ta tính cướp Lâm Nhã từ tay cậu?
Đừng hòng!
Muốn chơi threesome? Được thôi! Hắn mới không rụt rè như vậy!
Dương Điển Ức vươn tới, quấn lấy cổ Lâm Nhã, bình tĩnh đối diện với tình địch "Tốt thôi, đêm xuân ngắn ngủi, tao không nhiều lời nữa!"
"Này hai người..." Lâm Nhã kinh hãi bừng tỉnh, chưa kịp ngăn cản đã cảm nhận một trận đau đớn nơi tư mật.
"Không... đau quá! Không được đâu! Mau đi ra!" Lâm Nhã đau đớn từ chối.
Dương Điển Ức chỉ mới vào được một nửa cũng khó chịu không kém, nhưng việc đã làm cũng không thể bỏ dở được.
"Thả lỏng, Lâm Nhã, hãy tin tưởng tôi." Mạn Sanh ôn nhu liếm khóe môi của Lâm Nhã, sau đó còn xâm nhập khoang miệng không ngừng khuấy đảo xung quanh.
Tin ai chứ tuyệt đối không tin mày đó Mạn Sanh! Lâm Nhã oán thầm trong lòng.
Phạch!
Nơi hậu huyệt nhỏ bé căng ra đến cực hạn bao trọn lấy hai côn thịt cương cứng, Lâm Nhã thở dốc hồng hộc gục lên người Mạn Sanh.
Cảm giác được nơi đó đã dần thích ứng, Mạn Sanh và Dương Điển Ức đều ngầm hiểu ý bắt đầu động tác đâm rút.
Kích thích quá mãnh liệt khiến tiểu Nhã Nhã không ngừng bắn dịch trắng, đầu óc Lâm Nhã trống rỗng, hoàn toàn rơi vào dục vọng điên cuồng, không ngừng khao khát được lấp đầy.
P/s: Hai từ để miêu tả các anh Công:
Mạn Sanh- Quyến rũ.
Dương Điển Ức- Ranh ma (tui chính thức công nhận anh này từ bạn khuê mật chuyển sang sủng phu).
Dương Phù Hinh- Lạnh lùng.
Cố Tinh Hải- Ngây thơ.
Lâm Hàm- Chín chắn.
Đương nhiên khi gặp Lâm Nhã đều combo Yandere ++++++++++++n lần!