Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Giang Tinh Hoài hoàn toàn mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu thấy biểu cảm chột dạ của Phó Diễn, nhanh chóng nhận ra quyền chủ động không hiểu sao đang ở trong tay mình!
Cậu thả lỏng, đặt mông ngồi ở trên giường, khoanh tay hừ lạnh.
Phó Diễn bưng phích nước, hiếm thấy có chút lúng túng.
Trong phút chốc không biết nên nói gì.
"Tôi khát." Giang Tinh Hoài cho hắn một bậc thang.
"Hơi nóng." Phó Diễn rót nước vào ly, đưa cho cậu, "Từ từ hãy uống."
"Chú thổi cho tôi đi." Giang Tinh Hoài đột nhiên giở thói mè nheo.
Phó Diễn không hề nóng nảy, ngồi bên cạnh cậu, thong thả lắc cái ly, chờ nước nguội hẳn.
"Phó Diễn." Giang Tinh Hoài thấy hắn ngồi xuống, chậm rãi tiếp cận.
"Hửm?" Phó Diễn nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ở đây rất tốt." Giang Tinh Hoài sờ soạng giường ấm nệm êm, "Chú xem, có đồ ăn, sẽ không phải chịu đói.
Cũng đông đúc, náo nhiệt."
"Ừm." Phó Diễn gật đầu.
"Ba nuôi của tôi là cái người mập mập đấy, trước đây ổng từng đi lính, làm bộ đội đặc chủng." Giang Tinh Hoài khoe khoang, "Rất lợi hại."
"Nhìn ra rồi." Phó Diễn mỉm cười, đưa ly nước cho cậu, "Nguội rồi đấy, cậu thử đi."
"Chú..." Giang Tinh Hoài nhíu mày, đẩy tay của hắn ra, "Chú làm sao vậy?"
"Không uống sao?" Phó Diễn hỏi cậu.
"Chú đừng giả vờ không hiểu." Giang Tinh Hoài cúi đầu, "Ý tôi là chú cảm thấy chúng ta cứ ở đây được chứ?"
Ý cười trên mặt Phó Diễn tiêu tan.
"Chúng ta ở lại chỗ này nhé." Giang Tinh Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, "Được không?"
"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn đáp lại, gọi tên cậu, nhưng mãi không nói tiếp.
"Ý của chú là..." Giang Tinh Hoài bối rối.
Phó Diễn vẫn chăm chú nhìn cậu.
"Chú thật sự không muốn ở lại sao? Tại sao?" Giang Tinh Hoài luống cuống, cậu bật dậy, như thể đang tra hỏi kẻ phản bội, "Chú cứ nhất định phải đi ư? Một mình?"
Phó Diễn trầm mặc, dường như qua rất lâu sau, hắn mới lên tiếng, "Cậu quên rồi sao, tôi phải đi tìm bạn của mình."
Giang Tinh Hoài không phản ứng lại.
"Cậu ở đây đi, ở đây rất an toàn." Phó Diễn tàn nhẫn hạ quyết định, "Tôi sẽ đi."
Giang Tinh Hoài chớp hai mắt, nửa ngày không nói được lời nào.
Cảm giác phỏng đoán trở thành sự thật quá tệ, Phó Diễn thật sự muốn rời đi.
Chẳng trách vẻ mặt Phó Diễn không đúng, không có chút cảm giác thỏa mãn phó thác với nơi này.
Vì hắn căn bản không định ở lại, không ở nơi này với cậu.
Giang Tinh Hoài cố dằn cảm giác chua xót ở khóe mắt, hững hờ nằm ngửa trên giường.
Người nọ khép cửa, tiếng bước chân dần đi xa.
Giang Tinh Hoài trở mình, úp mặt trong chăn, thở dài một tiếng: "Haiz...."
"Tôi phải đi tìm bạn của mình..."
Không đúng, Giang Tinh Hoài giật mình ngồi dậy.
Vừa rồi cậu chưa thông suốt, chỉ là đi tìm bạn thôi mà, cậu có thể cùng hắn đi, tìm được người bạn đó thì lại cùng nhau quay về.
Nhưng tại sao Phó Diễn mang đến cho cậu cảm giác...!Hắn đi, một đi không trở về.
Giang Tinh Hoài nhíu mày, cậu nhóc không nghĩ ra.
Hơn nữa có thể thấy được người bạn kia rất quan trọng đối với Phó Diễn.
Giang Tinh Hoài nghĩ tới đây, đột nhiên hơi dỗi.
Tâm trạng không tốt, nhìn cái gì cũng không thoải mái, lúc trước thấy phòng ốc tương đối sạch sẽ.
Bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy căn phòng vừa nhỏ vừa cũ, còn không có nhà vệ sinh, muốn đi tiểu cũng không được.
Nói đến đi tiểu.
Giang Tinh Hoài uống cạn ly nước, đánh giá căn phòng.
Phòng ngủ quả thật khá nhỏ, ngoại trừ một cái giường thì cũng chỉ còn lại một cái bàn, không có nhà vệ sinh.
Hình như Chu Cao Phi từng nói nhà vệ sinh ở phía bên trái thì phải?
Giang Tinh Hoài đứng dậy, nhảy lò cò ra cửa.
Bên trái quả nhiên có nhà vệ sinh.
"Chân của bé làm sao thế?" Giọng đàn ông truyền đến từ sau lưng.
Giang Tinh Hoài quay đầu nhìn thử.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, không quá cao, rất gầy, khoác áo vest nhăn nhúm, tóc tai chải lệch, bết đến độ có thể phản quang.
"Tôi dìu bé nhé?" Người đàn ông tóc bết sởi lởi.
"Không cần." Giang Tinh Hoài ghét bỏ quay đầu, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Kéo quần, giải quyết nỗi buồn.
"Mới tới cùng với ba mẹ à?" Người đàn ông nọ tiến đến cạnh cậu, "Sao họ không giúp cậu?"
"Mắc mớ gì tới ông anh." Giang Tinh Hoài bị ánh mắt gã làm cho không thoải mái, "Đừng nhìn tôi."
"À..." Gã ta quay đầu sang một bên, nhưng lại tiếp tục đụng chạm, "Đều là đàn ông với nhau, nhìn chút thì có làm sao?"
Gã ta nói thế càng khiến Giang Tinh Hoài cảm thấy có chuyện không đúng.
"Không cho ông anh xem." Giang Tinh Hoài lập tức kéo khóa quần, liếc xéo gã một cái, "Biến thái."
"Đứa nhỏ này tính khí còn rất lớn." Gã không tức giận, đi theo sau cậu rời khỏi nhà vệ sinh, "Bé tên —— "
"Ăn cơm!" Chu Cao Phi chạy tới, "Hoài ơi!"
"Ở đây nè." Giang Tinh Hoài tăng tốc nhảy tới.
"Sao lại chạy lung tung? Chân mày không đau à?" Chu Cao Phi vội vã đỡ cậu.
"Tên đó là ai thế? Sao em chưa từng gặp." Giang Tinh Hoài chỉ gã ông tóc bết đứng im một chỗ không nhúc nhích.
"Hôm qua chạy trốn đến đây, chú Xuân chưa kịp ghi nhận đăng kí thân phận, anh mày cũng chưa nhớ hết mặt." Chu Cao Phi quay qua nhìn gã một cái, "Sao đấy? Chọc phải mày à?"
"Không có chuyện gì." Giang Tinh Hoài quay đầu, "Ăn cơm đi, đói bụng."
"Không có bít tết, cho mày miếng sườn lợn." Chu Cao Phi đỡ cậu xuống cầu thang, "Chỉ có mình cưng có thôi đấy, thấy ba nuôi thương mày —— Ế, anh Phó, bên này." Chu Cao Phi đột nhiên gọi.
Giang Tinh Hoài tức tốc ngó theo.
Là Phó Diễn.
Mới vừa đẩy cửa đi ra.
"Anh Phó đúng không?" Chu Cao Phi hào phóng cười, "Chưa kịp chính thức giới thiệu, tôi tên Chu Cao Phi, là ba nuôi của Giang Tinh Hoài, dọc đường đa tạ anh Phó chiếu cố, xíu nữa chúng ta làm vài ly chứ hả?"
"Thật ngại quá, tôi không uống rượu." Phó Diễn cười nhạt khéo léo từ chối.
"Không sao không sao, thoạt nhìn anh Phó khí độ bất phàm, không biết làm giàu trong ngành nghề nào?" Chu Cao Phi có ý bắt chuyện.
"Tôi —— "
"Chú mua bán thực phẩm chức năng." Giang Tinh Hoài cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, "Nào là thuốc bổ thận, tráng dương, chú ấy là dân chuyên nghiệp, ba nuôi cứ tìm chú ấy mà mua."
"Á à! Con nít con nôi nói bậy!" Chu Cao Phi ra vẻ chính nghĩa quát, "Anh mua mấy cái đấy làm gì!"
"Ai mà biết được." Giang Tinh Hoài lầu bầu, đẩy hắn ra, tự mình vịn thành cầu thang, khập khễnh xuống lầu.
"Lại dỗi đấy, từ nhỏ đã hay cáu kỉnh", Chu Cao Phi từ đâu móc điếu thuốc đưa ra.
"Không hút, cảm ơn." Phó Diễn giơ tay từ chối.
"Anh Phó