Giang Tinh Hoài cúi đầu nhìn áo vest vây quanh hông mình, sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình không mặc quần áo khẩu nghiệp cả nửa ngày trời, lập tức sượng chín mặt, theo bản năng trốn về sau.
"Đừng dính vào tường." Tay Phó Diễn đặt sau thắt lưng, kéo người lại.
"Tôi...!Tôi đi tắm." Giang Tinh Hoài cứ cảm thấy tư thế này là lạ.
Nhưng cậu không nói ra được đó là cảm giác gì.
Mặt hơi nóng thì phải...!Vừa rồi còn lạnh tê tái mà...!
"Tắm đi." Phó Diễn cởi áo vest bên hông cậu.
"Úi!" Giang Tinh Hoài lật đật che phía trước, "Sao không báo trước."
Phó Diễn đã sớm quay lưng, nghe vậy nở nụ cười, "Tôi còn tưởng cậu có bản lĩnh lắm, cởi quần áo thôi cũng xấu hổ."
"Chú cởi thử xem?" Giang Tinh Hoài loay hoay bật nước nóng.
Nước nóng chảy xuống mang theo hơi nóng mù mịt.
"Vịn vào đây." Phó Diễn quay lưng, duỗi tay ra.
Giang Tinh Hoài lau hơi nước trên mặt, bắt được cánh tay rắn chắc của Phó Diễn, cẩn thận nhấc chân lên cao.
Đợi tới lúc Giang Tinh Hoài tắm rửa xong xuôi, cả người Phó Diễn chỗ nào cũng ẩm ướt.
Sau khi đưa Giang Tinh Hoài về phòng, hắn cũng lập tức tắm rửa sạch sẽ.
Vuốt mái tóc ướt, đi ngang qua phòng Giang Tinh Hoài, hắn giơ tay gõ cửa: "Nhớ khóa cửa, đi ngủ sớm một chút."
"Biết rồi --" Giang Tinh Hoài đáp lại, vô cùng ngoan ngoãn.
Phó Diễn nở nụ cười, trở về phòng mình, đóng cửa lại, vừa đi được vài bước.
Chợt nghĩ đến một việc, hắn quay qua nhìn chốt cửa, là loại chốt cũ rỉ sét, đã hỏng từ lâu.
Phó Diễn cau mày, lấy gối của mình, nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Ủa gì vậy?" Giang Tinh Hoài nhìn hắn đột ngột ôm gối xông vào, "Chú ngủ một mình sợ hả?"
"Ừ." Phó Diễn gật đầu.
"Đến đây đi." Giang Tinh Hoài cười híp mắt, vỗ vỗ giường.
Cậu thích ngủ cùng Phó Diễn, ngủ rất ngon, không giống ngủ một mình có hơi bất an.
"Tôi tắt nến." Phó Diễn nằm xuống ở rìa ngoài.
"Chờ một lát!" Giang Tinh Hoài lồm cồm chui vào chăn, dán sát Phó Diễn, "Thổi đi."
Phó Diễn cảm giác được cánh tay bị ôm lấy, thấy buồn cười.
Ngọn nến chợp tắt, căn phòng tối đen như mực.
Giang Tinh Hoài nhúc nhích đến gần Phó Diễn, bỗng nhiên hít một hơi.
Trên người Phó Diễn có mùi rất dễ chịu, là mùi xà phòng Safeguard hương chanh trộn lẫn với mùi hương lành lạnh trên chiếc áo sơ mi hắn mới thay.
Như một cái cây lớn vậy.
Giang Tinh Hoài dùng sức ngửi, ngẫm nghĩ.
Phó Diễn là một cây thông cao lớn, dịu dàng và nghiêm túc.
"Chú thơm ghê á." Giang Tinh Hoài nhẹ giọng nói.
"Cún con*." Phó Diễn cười vỗ lưng cậu nhóc, "Mau ngủ đi."
* Tự nhin nhớ tới OTP là sao ta =)))
"Ngủ ngon!" Giang Tinh Hoài nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Phó Diễn lặng lẽ cúi đầu, mãi đến tận khi cằm và chóp mũi chạm đến mái tóc mềm mại, bồng bềnh của đứa nhỏ nằm cạnh.
Trên người cậu nhóc cũng có mùi chanh nhàn nhạt, khiến người khác mềm lòng.
"Ngủ ngon..." Phó Diễn khe khẽ nói.
Trong phòng ngủ có hai cửa sổ, nhưng không có rèm, ánh sáng cũng theo đấy lọt vào.
Phó Diễn dậy sớm, hắn nhìn thời gian trên đồng hồ, mới 5:30, bên ngoài chỉ vừa rạng sáng.
Vào thời điểm này, hầu hết mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, còn chưa thức giấc.
Vì vậy khi cánh cửa bị đẩy ra, một cái đầu bết bóng loáng thò vào thăm dò, đã khiến Phó Diễn tức đến bật cười.
Phó Diễn rời giường, túm cổ áo của gã, trực tiếp tha xuống dưới lầu.
"Này này! Anh làm gì thế!" Người đàn ông điên cuồng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không thoát được.
Giang Tinh Hoài giật mình tỉnh giấc, ló đầu nhìn ra, thấy bóng lưng của hai người, rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện, cảm thấy tởm lợm nổi da gà.
Sáng sớm thức dậy cậu vốn nóng nảy, nhanh nhẹn ôm ván trượt đi theo, đập cái bốp vào mặt tên khốn đấy: "Tên biến thái chết tiệt, hôm qua xém nữa là bầm dập mà còn dám mò tới!"
Phó Diễn giữ khư khư cổ áo của gã, một mực lôi thẳng xuống lầu.
Tiếng động lớn khiến những người đang ngủ bị đánh thức, tất cả các cánh cửa đóng kín của tầng 2 đều mở ra, kéo theo nhiều người tò mò xuống nhìn thử.
Phó Diễn ném gã lên sàn.
Tên đàn ông lảo đảo vài bước, lập tức sĩ diện đứng thẳng lên.
Chu Cao Phi mặc quần cộc chạy ra, thấy người đứng dưới lầu có cả Giang Tinh Hoài, lập tức lao xuống: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Tên điên biến thái này hôm qua dám sàm sỡ em, sáng nay lại còn mò vào phòng em đấy!" Giang Tinh Hoài ghét bỏ tố cáo.
"Tôi đụng chạm cậu khi nào? Ai chứng kiến? Tôi sàm sỡ một đứa con trai làm gì?" Người đàn ông ra vẻ đàng hoàng chỉnh áo vest, ngẩng cao đầu, "Đó là vu oan! Còn nữa, sáng nay tôi chỉ đi nhầm phòng!"
"Dĩ hòa vi quý! Dĩ hòa vi quý!" Chu Cao Phi dụi mắt, rút súng ra, cười híp mắt chĩa vào đầu gã, "Tao không cần biết, một là mày xin lỗi tử tế, hai là tao cho nổ đầu mày."
Người đàn ông vừa sợ hãi vừa không cam lòng.
Mọi người đứng xem bắt đầu bàn luận sôi nổi, gã không chịu nổi áp lực tâm lý, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Xin lỗi..." Người đàn ông thấp giọng nói.
Phó Diễn nhíu mày, sắc mặt hết sức khó chịu.
"Thôi, đi thôi, đừng có dây dưa với loại ngu xuẩn này nữa." Giang Tinh Hoài bực bội bỏ qua.
Chỉ là hôm qua cậu không mặc quần áo nên không tiện, chứ bình thường gã dám động vào cậu thì cậu lại đấm cho vài phát.
Người đàn ông thấy mình được bỏ qua nhẹ nhàng như thế, định bụng chạy trốn, bĩu môi lầm bầm, âm thanh vô cùng nhỏ, "Ông mày chơi qua bao nhiêu nam sinh rồi, còn thèm một thằng nhóc què à? Thời buổi nào rồi còn nghĩ mình có giá trị..."
Phó Diễn dừng bước chân, ánh mắt u ám.
Gã nói vậy đã triệt để động chạm đến đầu quả tim của Phó Diễn.
Ban đầu hắn chỉ định uy hiếp để tên này hình thành nỗi sợ, không dám đả động gì tới Giang Tinh Hoài nữa.
Nhưng tình huống hiện tại, Phó Diễn nhíu mày, những gì gã điên này nói giống hệt như một tên tội phạm chuyên nghiệp, chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy toàn thân ớn lạnh.
Không chần chừ thêm giây nào, Phó Diễn đột nhiên nắm lấy cổ áo người đàn ông, ném gã vào góc tường.
Nhấc chân, dùng hết sức đạp một cú.
Gã bị đấm tới tấp vào mặt, đau đến mức không thốt nên lời.
Khi Phó Diễn đấm vào mặt gã lần thứ 6, đầu óc gã đã không còn tỉnh táo.
Người đàn ông gắt gao chộp cánh tay Phó Diễn, yếu ớt ngăn cản, rồi cũng bất lực buông ra.
Đám đông vây quanh đều sững sờ, không một ai dám can ngăn.
"Uầy! Anh Phó! Được rồi, người sắp bị đánh chết rồi!" Chu Cao Phi thấy gã ta sắp ngủm, mới nhào lên ngăn cản.
Phó Diễn thở hổn hển, ngừng tay, nghiến răng đứng thẳng.
Cánh tay đột nhiên bị ôm lấy, hắn nghiêng đầu xem, là Giang Tinh Hoài.
"Tay chú chảy máu." Giang Tinh Hoài lo lắng, "Đừng đánh nữa."
Phó Diễn dần bình tĩnh trở lại, trở tay nắm lấy tay cậu.
Người đàn ông lúc này mới giãy dụa khom lưng đứng lên, liều mạng hô hấp, không nhịn được nôn khan một trận.
"Người anh em, dù sao mày cũng là ông chủ một công ty, sao có thể làm ra loại chuyện thấp hèn thế này?" Chu Cao Phi lạnh lùng châm chọc.
Người đàn ông lau khuôn mặt đẫm máu, sau đó gục ngã co quắp trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hận ý, nhục nhã.
"Tìm người trông nó." Chu Cao Phi nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, tiếp đến lớn tiếng sơ tán đám đông vây quanh, "Có gì đâu mà xem, tản đi tản đi, bữa sáng hẳn đã chuẩn bị xong rồi, mọi người đi ăn đi nhé!"
Nghe vậy, mọi người cũng dần giải tán, đi về dùng bữa.
Đợi bọn họ đi hết rồi, Giang Tinh Hoài mới kinh ngạc kêu lên.
"Làm sao?" Phó Diễn nghiêng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt Giang Tinh Hoài sáng lên, ngửa đầu cười, "Chú tuyệt đối đã từng học! Chắc chắn luôn, có phải chú từng học quyền anh không?"
"Học sơ qua, cậu đi ăn sáng đi." Phó Diễn sờ