"Chỉ ăn bánh bao sẽ bị nghẹn đó!" Giang Tinh Hoài húp hai ngụm canh.
Thái dương Phó Diễn giật giật, trầm giọng nhắc nhở: "Giang Tinh Hoài -- "
"Biết rồi! Tôi ném liền!" Giang Tinh Hoài nhanh chóng vung tay ném chén canh sang một bên.
Hai người chạy xuống ngoặt cầu thang.
Chiếc chén sứ bị ném xoay vòng trên không trung, nặng nề rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tiếng vỡ chói tai như một tín hiệu báo trước, đồng thời tiếng chuông báo động cũngbinh ỏi vang lên.
Chu Cao Phi hổn hển lao đến, không cẩn thận va vào bọn họ.
"A!" Giang Tinh Hoài không kịp ngừng lại, đâm đầu vào người Chu Cao Phi.
Chu Cao Phi đỡ cậu, trên mặt không còn treo nụ cười phớ lớ thường ngày.
Lông mày nhíu chặt, mím môi, nói nhỏ với cậu: "Có lẽ đã xảy ra chuyện rồi."
"Một chiếc xe buýt du lịch mất lái, dẫn theo bốn, năm nghìn người nhiễm bệnh hướng về phía này." Phó Diễn nhanh chóng thuật lại, "Bây giờ chắc chỉ còn cách chúng ta chưa tới 2km."
Chưa đến 2 km là khái niệm gì, tức là nếu xe di chuyển chậm thì tầm 2 phút, còn nhanh thì chỉ cần 1 phút đã có thể bao vây bọn họ.
Chu Cao Phi thảng thốt, không chần chừ quay người chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu khàn cả giọng: "Tất cả mọi người! Lập tức ra ngoài!"
Hơn chục anh em của Chu Cao Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức ngừng ngay việc trong tay, tập trung giữa nhà kho.
Những người khác cũng kéo đến, mờ mịt đứng tại chỗ, ngạc nhiên và sợ hãi.
Vài người đàn ông không biết có tình huống gì, lớn tiếng hỏi.
"Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!"
"Tập trung ở đây làm gì! Bên ngoài có chuyện sao?"
"Tại sao lại báo động! Sao chúng ta phải ra ngoài!"
Chu Cao Phi nhìn đám đông ầm ĩ, không kịp thở dốc, mở chốt an toàn, giơ súng lên, kéo cò bắn chỉ thiên hai phát.
"Tất cả mọi người! Cho nửa phút dọn đồ! Rời khỏi nhà kho!" Chu Cao Phi rống to.
Toàn bộ nhà kho đóng băng trong giây lát, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
"Nhanh lên!" Chu Cao Phi thúc giục.
Những tiếng hít khí lần lượt xuất hiện, một giây sau, tiếng bước chân trở nên gấp rút, hỗn loạn.
Không ai phàn nàn hay thắc mắc, nhanh chóng trở về phòng của mình dọn đồ.
"Tôi đi lấy balo, cậu theo sau Chu Cao Phi." Phó Diễn chỉ kịp căn dặn một câu, sau đó quay gót chạy lên lầu.
"Đại Xuân!" Chu Cao Phi gọi.
"Ở đây!" Người đàn ông nuôi râu đáp lại.
"Cậu dẫn theo 3 người anh em đi nổ máy xe! Đậu sẵn ở cửa sau nhà kho! Đợi đầy người thì lập tức lái đi! Đi đường cái!"
"Rõ!" Chu Xuân cấp tốc lôi theo 3 người chạy về hướng ga ra.
"Quách Vĩ!" Chu Cao Phi tiếp tục ra lệnh, "Cậu với mọi người khuân đồ! Không cần biết đã đủ vật tư chưa, một phút sau phải lên xe! Hoàng Chí Cường lên lầu thả thằng cháu trai đang bị nhốt ra!"
"Rõ!" Quách Vĩ cùng một vài người vội vã chạy đến kho hàng.
Giang Tinh Hoài nhìn qua nhìn lại không có chuyện gì để làm, lòng nóng như lửa đốt, định bụng hỏi mình có thể giúp gì --
"Ục ục -- "
Giang Tinh Hoài sửng sốt, sau đó xấu hổ ôm bụng.
"Đói hả?" Chu Cao Phi hỏi.
Giang Tinh Hoài ngại ngùng gật đầu.
"Vừa lắm!" Chu Cao Phi vỗ cái bốp vào trán cậu, "Lần sau có giận dỗi cũng không được nhịn ăn, nghe chưa?!"
"Biết rồi..." Giang Tinh Hoài nhớ trong túi mình còn bánh bao, móc ra cắn một miếng.
"Tiểu Tinh! Chú Quách có bánh quy này!" Quách Vĩ hùng hục xách một đống thứ chạy đến, chưa kịp chào hỏi, nhanh chóng lấy đồ ăn trong túi đưa cho Giang Tinh Hoài.
"Con no rồi!" Giang Tinh Hoài nhét nốt hai, ba miếng bánh bao vào miệng, đột ngột chạy đến đỡ giùm Quách Vĩ một chiếc vali nhỏ.
"Giang Tinh Hoài!" Chu Cao Phi giật thót gọi cậu trở lại.
"Saooo?" Giang Tinh Hoài ôm valy chạy trước.
"Không sao! Đi lẹ đi!" Chu Cao Phi hô lớn, đôi mắt ngấn lệ, tình cảm dào dạt, "Trưởng thành rồi!"
"Bánh bèo thế!" Giang Tinh Hoài nổi da gà, nhanh nhẹn vòng ra cửa sau.
Cửa sau của kho dẫn ra một bãi đất trống, có sẵn 4 chiếc xe đã nổ máy.
Bụi mù mịt bốn phía, những người đàn ông bê đồ, phụ nữ ôm con nhỏ, cả người chật vật, lảo đảo chạy ra, vững vàng ngồi lên xe.
Giang Tinh Hoài làm theo chỉ dẫn, đặt vali vào đúng chỗ, cậu quay đầu nhìn tòa nhà lần cuối, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tiếng khóc lóc, âm thanh té ngã bao trùm, tất cả mọi người đều đang chạy thục mạng.
Nửa giờ trước, chỗ này vẫn yên bình, khiến lòng người an tâm.
Chỉ vẻn vẹn vài phút, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
"Nhanh nhẹn lên! Tác phong dứt khoát lên!" Chu Cao Phi điều phối ở cửa sau, "Bỏ hết đồ đi! Mọi người tập hợp ở cửa sau! Ngay lập tức!"
Đám đông vừa bước đến cửa vội vã tăng tốc.
"A!" Một người phụ nữ bị người bên cạnh chen lấn, ngã xuống đất.
Giang Tinh Hoài vội vã chạy tới, cố gắng đỡ cô ấy đứng dậy.
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Người phụ nữ bò lên xe, nắm khư khư tay cậu không thả.
"Giang Tinh Hoài!" Phó Diễn kéo cậu lại, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, "Chẳng phải tôi nói cậu phải theo sát Chu Cao Phi à?"
"Tôi giúp mọi người khuân đồ." Giang Tinh Hoài gặp lại Phó Diễn, tinh thần tự nhiên thả lỏng, "Sao giờ chú mới đến?"
Phó Diễn cúi đầu nhìn cậu, vừa định nói vài câu, lại nhìn thấy vết tay đỏ hồng trên cổ tay và dấu bụi bẩn trên áo cậu.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, lôi ra một túi nhựa đựng một đống bánh bao.
"Ăn hai cái đi." Phó Diễn nói.
"Chú kiếm ở đâu đấy?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc cầm lấy.
"Nhà bếp." Phó Diễn khom người phủi bụi