Kiều Thanh Thanh kéo tay áo anh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lái xe tới đây, đỗ ở khu A dưới lòng đất.
”“Được rồi, về nhà thôi.
”Thiệu Thịnh An lấy túi xách của Kiều Thanh Thanh xuống đeo vào cổ mình, xoay người cõng Kiều Thanh Thanh, đỡ cô lên lưng, rồi hơi khom lưng xách hành lý: "Đi thôi"Nằm sấp trên lưng chồng, Kiều Thanh Thanh nói: "Thiệu Thịnh An, em nhớ anh rất nhiều.
”"Anh cũng nhớ em.
""Em thật sự rất nhớ anh.
" Kiều Thanh Thanh vùi đầu vào lưng anh.
Nước mắt chảy vào cổ anh, Thiệu Thịnh An hoang mang vô định, loại bi thương và thống khổ nồng đậm này là sao, vợ mình làm sao vậy, trên mặt anh hoàn toàn không còn nụ cười, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười thoải mái.
“Anh cũng vô cùng nhớ em, Thanh Thanh nhà ta ăn cơm tối món gì đó, còn đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn điểm tâm được không?"Không cần, về nhà đi.
"“Được rồi, về nhà thôi, anh nấu cơm cho em ăn, trong tủ lạnh có gì không, em có mua thức ăn hay không?”"Có, em gọi rau quả chuyển phát nhanh trong thành phố, trong nhà có rất nhiều đồ ăn.
"Thiệu Thịnh An chiều theo cô: "Thật sao, lát nữa anh phải làm thử tám món ăn cho em.
"! Trên xe, Kiều Thanh Thanh khóc đến ngủ thiếp đi.
Từ buổi sáng sống lại đến bây giờ cô vẫn luôn bận rộn, trong đầu vẫn tính toán các loại vật tư, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Bây giờ như trút được gánh nặng, cảm xúc giải tỏa nên chịu không được ngủ thiếp đi.
Khi về đến nhà, Thiệu Thịnh An bế cô xuống xe, Kiều Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh.
"Không có chuyện gì đâu, anh cõng em về nhà.
"Thiệu Thịnh An leo cầu thang rất ổn định, Kiều Thanh Thanh an tâm ôm cổ anh: "Những gì em vừa nói là thật, em nhớ anh, bên ngoài trời mưa, em sợ anh không kịp về nhà cho nên mới lừa anh nói muốn nhảy lầu.
”"Không sao đâu, nhưng sau này nhớ đổi phương pháp lừa gạt anh, ngàn vạn lần đừng dùng nhảy lầu, anh bị dọa chết mất.
""Vậy em sẽ nói là em bị bệnh.
""Vậy cũng không được, anh cũng lo lắng đó.
"Kiều Thanh Thanh sờ