“Ông ta chỉ biết một chút, không biết không gian đã truyền đến tay em.
Bà ngoại em cả đời ngay thẳng, sao chấp nhận được suy nghĩ kia của ông ngoại em được, cuối cùng bà giết ông ngoại em, còn mình thì tự sát."Thiệu Thịnh An chấn động, lẩm bẩm nói: "Thảo nào em không muốn nói với anh về không gian đó.""Đúng thế, sau khi chúng ta kết hôn, mẹ em nói chuyện ông bà ngoại qua đời cho em biết.
Em mới biết được vì sao năm đó đột nhiên bà ngoại nói với em như thế.
Thì ra lúc đó bà đã chuẩn bị chấm dứt tất cả." Kiều Thanh Thanh tỏ vẻ thương xót."Em không muốn sinh con, lý do ngoài việc không muốn con chúng ta sinh ra ở thời đại hỗn loạn này, cũng vì sau khi mang thai thì không gian sẽ biến mất.
Bà ngoại và mẹ em sinh con gái, không gian xuất hiện trên người con gái bọn họ.
Bọn họ không chắc nếu không sinh con gái thì không gian có biến mất không, em không dám cược."Thật ra cô đã hỏi ý nghĩ của không gian, nhưng nó chỉ lặp lại điều cô nghe vào ngày trùng sinh kia.Nó đưa cô trở về mười năm trước, khi cô chấm dứt mạch nhân quả này, duyên phận kết thúc, sau khi cô chết nó sẽ rời đi.Trong đó còn có thâm ý, Kiều Thanh Thanh suy nghĩ thật lâu, đoán ra ý của không gian.Cô là người nắm giữ cuối cùng của không gian, cho dù cô mang thai sinh con gái thì không gian cũng sẽ không xuất hiện trên người con gái cô.Nó sẽ biến mất hoàn toàn.Dường như Kiều Thanh Thanh hiểu ra thứ gì đó.
Có lẽ bà cố ngoại từng có cơ hội nào đó nên có được bảo vật này, có lẽ tổ tiên của cô có cơ hội này nhưng chỉ xuất hiện vào đời của bà cố.Đó là quà tặng vô cùng quý giá, nhưng phần duyên phận này có hạn, không để cho bọn họ dùng mãi.Cho nên Kiều Thanh Thanh quyết định thắt ống dẫn trứng, không sinh