Buổi trưa, bầu trời trong xanh và mặt trời lên cao.
Trong dòng sông nhỏ cạnh khu vực sinh sống của Nhân Nguyên, Hứa Kình không vùng vẫy mà trôi nổi trong nước, hắn hé mắt xuyên qua màn nước nhìn ánh mặt trời chói chang, trong miệng tai mắt và mũi đều chứa đầy nước.
Hắn đã không còn bao nhiêu ý thức.
Trong tầm nhìn vô hồn ấy, có một bóng người đang bơi nhanh đến bên cạnh hắn, từ phía sau lưng ôm lấy nhấc bổng hắn lên để mũi và miệng của hắn lộ ra khỏi mặt nước.
Hắn gian nan cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay của nam nhân với khớp xương thon dài, trầm ổn hữu lực.
Hứa Kình yếu ớt dựa vào trong ngực của nam nhân không nhúc nhích, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
So với những người chết đuối khác, hắn vẫn duy trì được một chút thanh tỉnh.
Trên bờ đột nhiên có người lớn tiếng la to.
"Kia rồi kia rồi! Đứa nhỏ ở chỗ đó, tôi thấy rồi!"
"Nhanh! Đi xuống cứu người!"
"Phù Phù" vài tiếng, có mấy bóng người lập tức nhảy xuống nước, tranh nhau bơi về phía Hứa Kình.
Hứa Kình bị người khác kéo giữ chặt cánh tay, từ dưới nách nâng lên, yếu ớt được mang theo hướng bờ bơi qua.
Hắn lúc này nghiêng người mới nhìn thấy rõ người nam nhân vừa ra tay cứu hắn.
Lông mi của người đàn ông thật dài giống như thực vật thủy sinh trong nước, mí mắt khép hờ, mơ hồ thấy không rõ thần sắc.
Hứa Kình nhanh chóng được đưa lên bờ, nhưng người đàn ông vẫn còn ở trong nước, dần dần khuất khỏi tầm nhìn của Hứa Kình.
Hứa Kình cố gắng quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng làm thế nào cũng không thể quay đầu nhìn được.
"Nguy rồi, không còn thở!" Một người đàn ông lo lắng hét lên.
Sau đó Hứa Kình bị lật úp, bụng đặt trên đầu gối, đầu rũ xuống, lưng bị một bàn tay thô ráp mạnh mẽ đè ép.
"Khụ khụ khụ!" Nước sông từ trong miệng và mũi của Hứa Kình tuôn ra, làm cho linh hồn và thể xác của hắn như hòa nhập vào nhau, vô số âm thanh truyền vào tai hắn rồi biến mất, Hứa Kình mất đi chút ý thức cuối cùng liền lâm vào hôn mê.
Một giấc mơ thật dài bao trùm lấy Hứa Kình.
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra vô cùng thương tâm, một đứa trẻ sơ sinh, một cặp vợ chồng cãi vã, đứa em của đứa trẻ được sinh ra.
Từng cảnh tượng nhanh chóng hiện lên tua nhanh như một vở kịch câm, về sau đứa trẻ dần trưởng thành vẫn như cũ đờ đẫn, ít phản ứng với người khác, dưới sự chủ trì của ông nội đứa trẻ, đứa trẻ được gửi đến nhà dì ở nông thôn để nuôi dưỡng.
Hứa Kình không biết mình đã ngủ bao lâu, hắn bị đánh thức bởi tiếng khóc chói tai, kèm theo đó còn có tiếng mắng chửi.
Hứa Kình bị từng đợt tiếng khóc này làm ầm ĩ đến đau đầu, chậm rãi tỉnh dậy tìm dép dưới gầm giường tối tăm, hắn mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một đôi dép đơn giản được buộc bằng đế giày cùng với mảnh vải.
Hắn mang dép bước chầm chậm hướng ngoài phòng, bên ngoài trời đã tối, trên bầu trời xanh thẫm còn lác đác vài ngôi sao.
Sau khi ra khỏi phòng gạch, bên ngoài là một sân phơi thóc, Quách Anh Trinh đang đuổi đánh cậu con trai út Lương Tiểu Bảo của mình trên sân phơi thóc.
"Ta cho ngươi nghịch ngợm! Ta cho ngươi không nghe lời! Ta cho ngươi cõng người xuống sông bơi lội!" Quách Anh Trinh vừa mắng vừa thở hổn hển, trong tay roi tre bay múa theo gió, đuổi theo bóng dáng Lương Tiểu Bảo ở phía trước đánh.
Lương Tiểu Bảo trốn hết đầu này đến đầu kia, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiếc roi tre trong tay Quách Anh Trinh.
Hắn gào khóc, khóc nức nở đến mức vùng da quanh mắt sưng tấy đỏ bừng.
Quách Anh Trinh dồn hắn vào góc tường, một tay chống nạnh quát hỏi: "Nói! Có dám xuống sông nữa hay không?"
Lương Tiểu Bảo ôm đầu nhận sai, "Không dám nữa--! Ô!"
Quách Anh Trinh roi tre trong tay vẫn không dừng lại "Ta cho ngươi trốn học! Cho ngươi không làm bài tập về nhà? Cho ngươi còn dám nghịch ngợm hay không?"
Nàng đã dồn nén tức giận từ lâu, mỗi một lần cây roi hạ xuống đều mang theo sự giận dữ hỏi.
Lương Tiểu Bảo hai tay ôm đầu trốn tránh, cổ họng khóc khàn cả tiếng.
Quách Anh Trinh vốn chưa tan cơn tức giận, thấy hắn khẽ khom lưng bỏ chạy, không khỏi làm cơn tức giận tăng vọt, sải bước đi nhanh muốn đem con trai bắt trở về.
Hứa Kình vừa vặn từ trong phòng gạch đi ra, trước mặt đụng phải Lương Tiểu Bảo.
Lương Tiểu Bảo bước nhanh xoay người nấp sau lưng Hứa Kình, Quách Anh Trinh bổ nhào vào khoảng không, thấy Hứa Kình tự mình bước ra, hai mắt nàng kinh ngạc mở to, bàn tay dừng lại một chút, "Tiểu Hòa?"
Nàng không quan tâm đến Lương Tiểu Bảo nữa, thay vào đó nàng vươn tay kéo Hứa Kình, sờ tới đầu hắn, không thấy nóng nữa thì thở phào nhẹ nhõm vỗ nhẹ lên vai hắn, "Không còn nóng nữa."
Quách Anh Trinh kéo Hứa Kình ngồi xuống chiếc ghế tre nhỏ dưới mái hiên, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Lương Tiểu Bảo, "Nếu còn không nghe lời, ta như thế nào để ba ngươi trừng trị ngươi!"
Lương Tiểu Bảo ngồi xổm dưới mái hiên lau nước mắt, trên thân đều là vết bầm tím sưng tấy.
Một lúc sau, chủ nhà Lương Quốc Đào đã trở về, liếc mắt nhìn đứa con trai vẫn còn đang khóc, không nói gì, rửa tay chân sạch sẽ rồi vào nhà.
Trời tối dần, muỗi bay vù vù như mây đen kéo đến, làm người ta thật khó chịu.
Quách Anh Trinh nhanh chóng đốt cây ngải cứu đuổi muỗi, làm cho dưới mái hiên đều là mùi ngải cứu.
"Mẹ ơi, bữa tối xong rồi." Con gái của Quách Anh Trinh Lương Nhị Muội ở trong bếp gọi.
Ngay sau đó, những người còn lại trong gia đình ra khỏi phòng và ngồi xuống bàn ăn ở hành lang.
Trên bàn cơm một ngọn đèn dầu được thắp lên, nó phát sáng lờ mờ.
Trên chiếc bàn gỗ cũ bày bữa cơm tối nay, cơm nguyên cám, lá khoai lang xào, cà tím xào, bí đao luộc, muối ớt cay, một chút thức ăn mặn cũng không thấy.
Lương Nhị Muội nhanh nhẹn dọn cơm, mỗi người một bát, đến phiên Hứa Kình chỉ có nửa bát.
Hắn nhìn thoáng qua, đợi những người khác bưng bát lên, cũng bưng bát theo, im lặng mà bắt đầu ăn.
Lương Tiểu Bảo miễn cưỡng đứng ở một bên, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên từng giọt nước mắt.
Quách Anh Trinh nhìn thấy bộ dạng nhi tử liền tức giận, đặt mạnh đôi đũa lên bàn "Bang", lông mày dựng ngược, "Vừa mới ăn măng xào thịt còn chưa đủ sao?"
Lương Quốc Đào liếc mắt nhìn nhi tử một cái, lạnh nhạt nói: "Không muốn ăn thì đi về phòng."
Nghe cha mẹ lên tiếng, Lương Tiểu Bảo không dám nhúc nhích, ủy khuất mà ngồi xuống, bưng bát cơm lên.
Lương Quốc Đào nhìn trên bàn cơm như nhìn không thấy sự tồn tại của Hứa Kình, đối với Quách Anh Trinh nói: "A Trinh, hai ngày nay ngươi nên nhìn Tiểu Hòa nhiều hơn, đừng để hắn chạy lung tung."
Hứa Kình ở kiếp này gọi là Hứa Thịnh Hòa, chính là một đứa trẻ đáng thương được gửi đến nhà dì ở nông thôn nuôi dưỡng.
"Ta đã biết." Quách Anh Trinh gật đầu.
Lương Tiểu Bảo thấy những người lớn trong nhà đang bảo vệ cho tên ngốc này, trong lòng càng không phục.
Nếu không có tên ngốc này cùng hắn xuống sông bơi lội, hắn căn bản sẽ không bị bắt, càng sẽ không bị đánh một trận như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp người lớn không chú ý, hung hăng trừng mắt nhìn Húa Kình một cái.
Quách Anh Trinh ánh mắt thoáng nhìn qua, không khỏi tức giận.
"Ngươi nhìn chằm chằm cái gì? Với đôi mắt này mà còn nhìn chằm chằm vào người khác?"
Lương Tiểu Bảo lầu bầu trong miệng, thế nhưng hắn luôn sợ Quách Anh Trinh, không dám đáp lời, ủy khuất mà cúi đầu ăn cơm.
Hứa Kình im lặng trong suốt quá trình ăn cơm, như ngày thường không gắp nhiều thức ăn, không ai có thể nhìn ra sự khác thường của hắn.
Khi mọi người đặt bát đũa xuống, Hứa Kình cũng đặt bát đũa xuống theo, yên lặng ngồi một lúc rồi trở về phòng mình.
Phòng của hắn nằm đối diện sân phơi thóc hơi chéo với phòng bếp, trước đây là phòng để dụng cụ, sau khi hắn đến thì được sử dụng để làm phòng riêng cho hắn.
Cửa sổ trong căn phòng này rất nhỏ, quanh năm tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay, giữa căn phòng gạch bùn có một chiếc giường gỗ được kê bởi hai chiếc ghế dài trên đó là vài tấm ván mỏng, trên chiếc giường được đặt một cái chiếu được đệm bằng rơm cùng một tấm đệm giường bẩn rách nát, tỏa ra mùi ẩm mốc.
Hứa Kình leo lên giường, ở trên giường ngẩn người một lát, đột nhiên lên tiếng: "Người canh gác."
Một khối lập phương với ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt lặng lẽ xuất hiện trong không trung.
Khối lập phương này có kích thước bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, một mặt là vỏ kim loại màu vàng nhạt và mặt kia là màn hình, tương tự như chiếc điện thoại di động của Hứa Kình ở kiếp trước.
Đây là hình dáng của người canh gác.
Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của máy móc nhỏ này, Hứa Kình nói nhỏ: "Mở ra cảnh báo.
Có người tới gần trong vòng năm mét cảnh báo."
Người cảnh báo "O o ong" một tiếng, màn hình hiển thị cảnh báo đã được mở ra.
Hứa Kình không biết thứ này là gì và xuất hiện từ khi nào, lúc buổi chiều tỉnh dậy, hắn nhìn đi nhìn lại rất lâu, cuối cùng phát hiện ra một ít chức năng, chức năng cảnh báo là một trong số đó.
Sau khi mò mẫm một hồi, với thân thể non nớt hiện tại của Hứa Kình không nhịn được liền mệt mỏi, nói: "Kết thúc cảnh báo." Sau khi hệ thống tối lại, hắn nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau Hứa Kình bị người khác đánh thức, người tới thật thô lỗ, dùng tay hung hăng nhéo Hứa Kình một cái, "Tiểu ngốc tử, còn không rời giường ăn cơm?"
Hứa Kình thân thể bủn rủn, không tránh khỏi móng vuốt, ngay lập tức cảm nhận đau đớn theo cánh tay xông thẳng lên não, làm cơn buồn ngủ liền biến mất.
Hắn gạt tay Lương Nhị Muội ra, cau mày nói: "Ngươi nhéo ta làm gì?"
"Nhéo ngươi liền nhéo ngươi..
A!" Lương Nhị Muội liền ngẩn ra, đứa ngốc này đến nhà nàng lâu như vậy, nàng cũng là lần đầu tiên nghe ngốc tử nói một câu dài như vậy, "Ngươi, ngươi có thể nói chuyện?"
Hứa Kình liếc nàng một cái, di chuyển thân thể, từ từ cách xa nàng một chút rời giường đi dép vào.
Căn phòng tối tăm, cả hai không