Lý Ngân Tú rất không hài lòng khi Hứa Kình việc đi ngủ giữa ban ngày, nhưng lần này hắn được vợ chồng Lương quốc Đào chống lưng, nên không quan tâm đến sắc mặt của bà mà ăn cơm sáng xong trở về phòng đi ngủ.
Sau khi đóng cửa hắn cầm một cây gậy chặn cửa phòng lại, nếu hắn không rút cây gậy ra người bên ngoài hoàn toàn không mở cửa được.
Tề Vân Chi đi theo bên cạnh Hứa Kình, thấy hắn leo lên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Anh Tề, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút."
Tề Vân Chi xoay người lên giường nằm bên cạnh Hứa Kình.
Hắn thật sự rất buồn ngủ không tới năm phút đồng hồ liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn ngủ say đến nỗi buổi trưa không ai kêu hắn dậy ăn cơm, bởi vì đói bụng nên tự thức dậy mà lê đôi chân mềm nhũn của mình ra ngoài ăn cơm.
Hắn nhìn thời gian hiển thị trên hệ thống bây giờ đã là một giờ bốn mươi chiều.
Cả nhà họ Lương đều ngủ trưa trong phòng riêng của họ, chỉ có Lý Ngân Tú là đang lột đậu phộng dưới hành lang.
"Bà nội." Hứa Kình gọi một tiếng.
"Dậy rồi?" Lý Ngân Tú thuận miệng nói: "Cơm để trong tủ bát tự mình ăn đi."
Hứa Kình dẫn Tề Vân Chi vào phòng bếp nhìn thấy Lý Ngân Tú không để ý đến, Hứa Kình bảo Tề Vân Chi ăn trước vài miếng.
Nhà họ Lương không bao giờ để lại quá nhiều cơm cho Hứa Kình, tính cả cơm và đồ ăn thì chỉ được hơn nửa bát.
Lần này cũng vậy, trong bát cơm phần lớn là lá khoai lang ở phía dưới là một ít cơm.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi chia nhau ăn, nhưng cả hai đều không có ăn no.
Hứa Kình sờ sờ bụng quay người đổ nước rửa bát, lấy bát múc hơn nữa chén nước uống vào bụng như vậy mới cảm thấy khá hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Kình không về phòng ngủ mà đi đến hành lang, mang theo một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi cạnh Lý Ngân Tú bóc đậu phộng.
Lý Ngân Tú nhìn hắn sắc mặt cuối cùng cũng hiện lên vẻ hài lòng.
Lý Ngân Tú phân ra một ít đậu phộng để Hứa Kình từ từ bóc vỏ, hắn còn nhỏ nên sức lực cũng ít nên hơn nửa giờ sau mà đậu phộng vẫn chưa bóc vỏ xong.
Khi Lý Ngân Tú quay trở vào phòng khách để thu dọn đồ đạc, Tề Vân Chi nhanh tay bóc vỏ đậu giúp Hứa Kình.
Tề Vân Chi có chút vấn đề về khả năng nhận biết và cách diễn đạt, nhưng trong công việc hắn lại vô cùng nhanh nhẹn tay chân linh hoạt lại có sức mạnh rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn mà Tề Vân Chi có thể bóc được nhiều đậu hơn so với Hứa Kình đã bóc hơn nửa giờ.
"Không sao mà." Hứa Kình lấy tay ngăn lại nhỏ giọng nói: "Anh Tề hãy ở một bên nghỉ ngơi đi, nếu còn bóc nữa thì Lý Ngân Tú sẽ sinh nghi."
Tề Vân Chi thu tay lại ngồi sang một bên nhìn Hứa Kình đến phát ngốc.
Lý Ngân Tú còn đang ở trong phòng khách thì Lương Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy nhanh về, chạy vào phòng khách hô to một tiếng: "Bà nội, cháu buổi chiều muốn đi lên núi."
"Lên núi làm gì?" Lý Ngân Tú không quay đầu lại nói "Trời vừa mưa xong, trên núi toàn nước bùn lại rất trơn, đi lên đó nếu không cẩn thận té ngã sẽ bị thương."
"Lên núi đào bào tử trong đất, cháu đã nói chuyện với Trực Tư, bọn họ đều đã đồng ý", Tiểu Bảo nói nhanh "Trong nhà đã lâu không được ăn nấm, cũng nên đi đào một ít nấm để ăn?"
Hiện tại mọi người đều không dám ăn đồ bên ngoài tự nhiên, cho nên nấm mọc trên núi tự nhiên cũng không dám ăn, tuy nhiên nếu đào lớp đất mùn dưới gốc nấm đem về đặt trong ruộng để trồng, thì dưới sự bảo vệ của thiết bị chống tia W những bào tử nay mọc lên cây nấm vẫn tương đối an toàn.
Trên đất mùn không có nhiều bào tử ngay cả khi lấy được đất, số lượng nấm được loại ra cũng rất ít.
Nấm được loại theo cách này sẽ chỉ ăn được trong mootj hai bữa, không thể loại ra số lượng lớn để ăn thậm chí là đem đi bán.
Phương pháp loại nấm này rất khó khăn mà còn kém hiệu quả, hầu hết mọi người đều không muốn tốn sức lao động để làm việc này.
Nếu thực sự muốn ăn nấm, thì họ sẽ bảo bọn trẻ lên núi đào một ít đất mùn có bào tử nấm đem về trong ruộng trồng.
Lương Trực Tư dẫn theo mấy đứa trẻ chừng hơn mười tuổi, những đứa trẻ này đều có kinh nghiệm leo núi.
Nếu Tiểu Bảo đi theo chúng thì Lý Ngân Tú sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Tiểu Bảo ở bên cạnh làm nũng, Lý Ngân Tú không nhịn được đành phải đồng ý, rồi đi tìm một cái giỏ nhỏ đeo lên lưng Tiểu Bảo "Chỉ cần đào một chút là được, đừng đào nhiều quá sẽ nặng không mang về được, hãy cẩn thận đeo nặng quá nén chặt xương sẽ không cao lên được."
"Vâng, cháu đã biết bà nội." Tiểu Bảo vui vẻ đáp lời.
Đất trên núi nấm mọc phần lớn đều là đất mùn, nên đất đào về trồng mà không mọc nấm thì cũng có thể làm phân bón cho đất, cũng rất tốt nên cũng không tính là tốn thời gian.
Hứa Kình thấy Lý Ngân Tú đi ra vội vàng đến bên cạnh nói: "Bà nội, cháu cũng muốn đi."
"Đi đâu mà đi? Công việc đã làm xong chưa? Đậu không bóc được bao nhiêu, tay chân lại chậm chạp như vậy, lúc nào cũng nghĩ lười biếng!"
Tiểu Bảo quay đầu làm mặt quỷ với Hứa Kình, Quách Anh Trinh bị đánh thức bởi tiếng nói ở bên ngoài nên đứng dậy đi ra ngoài bóc đậu phộng.
Nghe Lý Ngân Tú nói vậy nàng lên tiếng: "Để hắn đi đi, ở nhà cũng không làm được bao nhiêu việc."
"Ta nói không đúng chỗ nào, hiện tại sắp phải đi học mà còn có tâm tư đi ra ngoài chơi?"
Lý Ngân Tú lẩm bẩm, Hứa Kình thấy bà không có ý phản đối nữa nên cũng tìm một cái giỏ đeo lên lưng, lấy theo một cái cuốc nhỏ để ở gần đó bỏ vào trong.
Lý Ngân Tú thấy hắn xoay người rời đi, vội vàng nói: "Ngươi là anh nên mang nhiều hơn để Tiểu Bảo mang ít thôi."
"Đã biết."
Tiểu Bảo đeo giỏ xong quay người bỏ chạy không có ý muốn đợi Hứa Kình, hắn nhìn thấy vậy cũng không vội mà chậm rãi đi theo phía sau.
Hắn vốn dĩ nghĩ đã không muốn đi cùng nhóm của Tiểu Bảo, nên hắn chỉ là muốn kiếm cớ để đi ra ngoài một chuyến mà thôi.
Tiểu Bảo chạy thật nhanh một lúc sau thì đã không thấy đâu.
Hứa Kình chậm rãi đi theo ra khỏi khu vực sinh sống Nhân Nguyên, hắn trước đi đến bờ sông đem bát và muối đã giấu bỏ vào giỏ mang đi theo cùng.
Hắn đi dọc theo bờ sông lên núi, khi đi ngang qua rừng tre lặng lẽ đi qua đào măng, trước khi đào hắn bảo hệ thống quét hàm lượng tia W có ở mức an toàn hay không mới đào.
Hứa Kình đào măng xong cũng không giữ lại, tất cả đều bán cho hệ thống để đổi tích phân.
Hơn một giờ đào hiện tại hắn có tổng cộng 16, 7 tích phân đã đủ cho lần nạp năng lượng tiếp theo.
Hứa Kình cầm lấy cái túi lớn bên cạnh bị bọ cắn mà vui vẻ đi lên núi.
Trên đường đi Hứa Kình không quên giới thiệu các loài thực vật ven đường cho Tề Vân Chi, để cho hắn thêm chút kiến thức mà nhận biết các loại thức ăn.
Tề Vân Chi đa số thời gian đều im lặng, đi sát bên người Hứa Kình không rời.
Hứa Kình và Tiểu Bảo không đi cùng một ngọn núi, ngọn núi hắn đi hẻo lánh hơn nhiều, đường đi cũng rất khó tìm ra được, chân núi lại mọc