Tề Vân Chi bước nhanh nhưng rất vững vàng đi lên núi mà giống như đi trên đất bằng vậy, Hứa Kình nhìn lại cảnh vật dọc theo đường đi trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Ánh trăng mờ mịt, Hứa Kình nhìn hồi lâu mới biết là Tề Vân Chi đang đưa mình lên đỉnh Hạt Kê, xung quanh đỉnh Hạt Kê toàn là núi cao nối liền với nhau tạo nên một mảnh núi non trùng điệp.
Người dân sinh sống trong khu vực Nhân Nguyên rất ít khi đến đó, bởi vì rừng núi nhiều dã thú nên đi xa khu vực sinh sống sẽ không an toàn.
Tề Vân Chi chỉ im lặng bước đi cho đến khi qua hai ngọn núi, hắn ôm Hứa Kình đi tới căn nhà gỗ nằm giữa lưng chừng núi.
Hứa Kình bây giờ mới hiểu được Tề Vân Chi là muốn đưa hắn đến căn nhà gỗ này.
Sau căn nhà gỗ có trồng một mảnh cây quýt, chắc khi không có tia W thì đây là nơi ở của người chăm sóc, tuy nhiên lúc này cây quýt đã bị cỏ dại trong rừng che lấp mất, còn người chăm sóc sớm đã không thấy bóng dáng.
Hứa Kình rất ngạc nhiên vì ngôi nhà gỗ này vẫn đứng ở đây mấy chục năm, mà chưa hề bị sương gió phá hủy.
Tề Vân Chi đi đến đẩy cửa lấy cây nến từ dưới bàn ra thắp lên, Hứa Kình bây giờ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nơi này hẳn là có thợ săn ở qua bởi trên vách tường vẫn còn một vài tấm da đang treo.
Trong ánh nến mờ ảo, Hứa Kình chưa từng thấy qua những thứ này nên nhất thời không biết đây là loại da gì.
Những tấm da này không lớn trong đó tấm da lớn nhất, cũng chỉ to bằng mặt của một cái trống nhỏ.
Hứa Kình vừa quay đầu liền hiểu phần lớn thợ săn lên núi săn da thú đều sẽ tạm trú ở đây cho qua mùa đông.
Ở trong nhà đi lanh quanh một vòng, Hứa Kình sờ lên trên bếp thấy một lớp bụi thật dày đặc, lại nhìn chiếc giường đã sập một nửa đoán chừng dù cho có thợ săn ở, nhưng chuyện này hẳn là đã xảy ra vài năm trước rồi nếu không thì căn nhà đã không rách nát như thế này.
Trong nhà rách nát nhưng kết cấu cơ bản không thay đổi, Hứa Kình thậm chí còn tìm thấy một cái nồi đất, có lẽ là chủ cũ đã dùng cái nồi đất này để nấu đồ ăn.
Hứa Kình tim đập loạn lên, nếu căn nhà này thật sự không có người ở thì bọn họ có thể dùng căn nhà này làm căn cứ tạm thời, mỗi tối sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hiện tại thời tiết vẫn còn ấm áp, nhưng nếu đến giữa tháng mười thì sẽ trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, nếu có một căn nhà thì buổi tối đi ra ngoài sẽ không bị lạnh đến đóng băng.
"Làm sao anh tìm được nơi này vậy?" Hứa Kình vừa hỏi vừa sờ bên này một chút sờ bên kia một chút, nơi này cách khu vực Nhân Nguyên cũng không gần, theo lý mà nói Tề Vân Chi hẳn là không phát hiện được nhà gỗ bị vứt bỏ ở nơi này.
Tề Vân Chi không đáp, Hứa Kình kiên nhẫn nhìn hắn, một lát lâu mới nghe thấy: "Ngày hôm qua lên núi."
"Anh theo chúng em cùng đi lên đỉnh Hạt Kê, thì phát hiện căn nhà gỗ ở nơi này?"
Tề Vân Chi gật đầu.
"Thật sự là quá tuyệt vời." Hứa Kình thật cẩn thật mà quan sát căn nhà này, lẩm bẩm: "Nếu có nước để dọn dẹp trong nhà một chút thì càng tốt."
Tề Vân Chi không nói lời nào mà ôm Hứa Kình đi ra ngoài, ra khỏi cửa liền rẽ trái đi xuyên qua hàng cây quýt cùng cỏ dại tiến đến một con suối nhỏ.
Độ sâu của nước trong suối không sâu, Hứa Kình liền đưa tay thăm dò cảm thấy nước rất lạnh đây là đặc trưng của nước suối trong núi.
Nước này đừng nói là dùng để dọn dẹp vệ sinh, mà còn có thể đun sôi dùng làm nước uống.
Hứa Kình trong lòng tràn đầy vui vẻ mà nắm lấy nắm lớn cỏ khô bên cạnh, đơn giản vo tròn rồi cột lại thành một bó, đem bỏ xuống nước cho ướt để làm một cái chổi đơn giản.
Ngày nay vải dệt rất quý giá, khu vực Nhân Nguyên lấy vải làm giẻ lau rất ít, quần áo của Hứa Kình thì rách nát đương nhiên sẽ không thể tìm thấy vải để làm giẻ lau, thật may mắn vì có thể làm ra một cây chổi đơn giản.
Hứa Kình cầm cây chổi đơn giản này quay lại căn nhà gỗ để dọn dẹp.
Hứa Kình suy nghĩ cần phải đi nhặt một ít củi, lấy nước đổ đầy vào chiếc nồi đất rồi đặt lên bếp nấu, hiện tại đun nước một lần thì sau đó có thể trực tiếp dùng nồi đất.
Tề Vân Chi nhìn qua đi đến nhẹ nhàng bế Hứa Kình đặt ở một bên, liền xoay người cầm lấy chổi đi ra suối nhúng nước rồi đem trở về.
Hắn làm việc so với Hứa Kình còn nhanh hơn gấp mấy lần, chỉ một lúc sau nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Kình liếc nhìn thời gian trên hệ thống, tính toán để Tề Vân Chi đưa mình xuống núi trước, tối mai sẽ trở lại tiếp tục sửa sang sau.
"Anh Tề, hiện tại không còn sớm, chúng ta trở về tìm cái gì ăn đi rồi tối mai lại đến?"
Tề Vân Chi bĩnh tĩnh nhìn hắn một lúc, đi đến bế hắn lên duỗi tay lấy ra cây ná trong ngực ra nói: "Săn thú."
Hứa Kình tay chân vừa ngắn vừa gầy kỹ năng săn thú thì không biết, nên suốt thời gian qua vẫn dựa vào việc thu thập đồ ăn nay đột nhiên nghe Tề Vân Chi nói đi săn thú, hắn cũng không hiểu rõ cho lắm.
Đi được một đoạn Tề Vân Chi lại nhỏ giọng dặn: "Ôm cho vững."
Hứa Kình nghe Tề Vân Chi nhắc liền vội vàng đem hai vòng tay qua cổ hắn, còn chân thì vòng qua eo ôm chặt lấy hắn như con lười đang ôm cây vậy.
Tề Vân Chi ôm hắn bằng một tay còn một tay cầm ná, nhanh chóng ở trong rừng đi qua.
Đột nhiên, Hứa Kình thấy hắn dừng bước chân quay đầu về một hướng, ánh mắt sắc bén nheo lại nhìn về một nơi nào đó.
Hứa Kình nhìn theo tầm mắt của hắn hoàn toàn không thấy gì cả, khu rừng rất yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua.
Tề Vân Chi buông tay đang ôm hắn ra, hai tay cầm chắc ná đặt đá vào yên lặng mà nhìn về phía trước.
Âm thanh nhỏ vang lên, Hứa Kình cảm thấy có thứ gì đó ngã xuống đất liền nhìn về phía Tề Vân Chi, Tề Vân Chi một tay giữ lấy hắn tiến lên vài bước lục tìm con mồi.
Hứa Kình vội vàng xuống khỏi người hắn liền nhìn thấy một con thỏ rừng thật mập mạp, Hứa Kình cố gắng xách tai nó lên nhắm thử con thỏ này nặng cũng phải mười cân.
"Một