Quách Anh Trinh trong mắt mang theo sự dò xét, nhìn chằm chằm Hứa Kình.
Hứa Kình nhìn đối diện với ánh mắt của nàng trên mặt vẫn bình tĩnh, "Dì à, cháu chỉ muốn đến trường trung học Nam Trần để học mà thôi."
"Cháu vẫn còn nhỏ như vậy, đi trường trung học Nam Trần thì ai sẽ chăm sóc cháu?"
"Dì, cháu không cần người chăm sóc, cháu có thể tự lo cho mình được." Hứa Kình vẻ mặt kiên định, "Nếu bây giờ học lên lớp sáu, vào học Nam Trần thì vừa tròn 12 tuổi, trong đó cũng có nhiều bạn học đều cùng tuổi với cháu."
Quách Anh Trinh gần đây hiểu rõ hắn hơn nhiều, thấy hắn không chút dao động thì nói: "Chuyện này cha mẹ cháu nghĩ thế nào? Có hay không quan tâm đến ý kiến của bọn họ."
Hứa Kình bình tĩnh đối mặt với nàng, "Dì đừng lo lắng, ba mẹ cháu sẽ không có ý kiến gì cả, sắp đến kỳ nghỉ đông cháu sẽ trở lại khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du và nói trực tiếp với bọn họ."
Quách Anh Trinh cùng Hứa Kình nhìn nhau hồi lâu, nàng thấy hắn không có ý thỏa hiệp liền xua tay bảo hắn trở về phòng đi ngủ trước.
Hứa Kình trở về phòng nhưng tâm trí vẫn đặt ở Quách Anh Trinh bên này, liền mở hệ thống bật chế độ cảnh báo đối với Quách Anh Trinh, chỉ cần nàng nhắc đến những gì liên quan đến hắn đều sẽ bị nhắc nhở.
Hứa Kình gần đây đều không ngủ đủ giấc, khi trở về phòng cũng không đợi mà bật chế độ cảnh báo xong liền cùng Tề Vân Chi đi ngủ.
Hơn nửa giờ sau, Hứa Kình bị tiếng chuông cảnh báo đánh thức, hắn ngồi dậy xoa đầu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi tới dưới cửa sổ phòng của hai vợ chồng Lương Quốc Đào ngồi xổm yên lặng lắng nghe.
"..
Tiểu Hòa đã lớn rồi, càng ngày càng phản nghịch ta nói như thế nào hắn đều không nghe lời."
Cùng với tiếng thở dài của Quách Anh Trinh, Lương Quốc Đào nói: "Để tuỳ hắn đi, cha mẹ hắn còn không quan tâm đến, chúng ta chỉ là họ hàng làm sao có thể quan tâm được nhiều như vậy?"
"Ta cũng không muốn xen vào chuyện người khác, vấn đề là tiểu Hòa đi rồi thì khoản thu vào trong nhà phải làm sao? Ngươi tính thử xem, nếu không có khoản thu của nhà hắn gửi đến thì cuộc sống của chúng ta sẽ khó khăn hơn biết bao".
Quách Anh Trinh thở dài, "Trường trung học Nam Trần khác so với trường tiểu học Nhân Nguyên, đó là trường học nội trú nếu tiểu Hòa đi học ở đó thì không có lý do gì để nhà hắn gửi tiền cho chúng ta cả."
Lương Quốc Đào im lặng một lúc, "Chuyện này cũng không có biện pháp, thời gian hắn được gửi đến dây nuôi dưỡng, thì trong nhà chúng ta cũng có để dành một số tiền, chịu đựng một hai năm liền qua."
Quách Anh Trinh nghe nói lời này không cam lòng, "Vậy để tiểu Hòa đi sao? Nhà hắn đưa một kẻ ngốc từ nhỏ đến đây, chúng ta không chỉ giúp nuôi dạy thật tốt, mà con nuôi hắn thì đậu trung học Nam Trần nhà hắn ít nhất cũng phải tỏ thái một chút lòng thành đi."
"Ngươi nhắc chuyện này với bọn họ thì được, đừng có nói trước mặt tiểu Hòa, ta nghĩ hắn giống như đến thời kỳ nổi loạn rồi đối với bọn nhỏ ở tuổi này, nói với bọn chúng cũng vô dụng nếu nói không đúng còn bị để tâm."
"Ôi, buồn bực chết ta." Quách Anh Trinh nhìn lên trần nhà, thấp giọng hỏi Lương Quốc Đào "Ngươi nói tiểu Hòa đã sống ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, nhà hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì? Ta không biết có thể hay không còn duy trì mối quan hệ với cha mẹ?"
"Cũng còn có đi, dù sao cũng là con của bọn họ sinh ra, hiện tại đầu óc cũng không sao nhà hắn làm sao lại không muốn? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, dù sao vẫn là chuyện của gia đình người khác.
Nhà của tiểu Hòa đưa tiền cũng không đáng tin cậy, dù lần này đưa tiền nhưng không nhất định là lần sau cũng đưa, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút thì hơn."
Quách Anh Trinh nghe xong trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Hứa Kình không tiếp tục ngồi xổm dưới gốc tường nghe nữa, vì hồi lâu cũng không thấy nhắc tới hắn.
Nghe hai vợ chồng Lương Quốc Đào nói, Hứa Kình đã hiểu thêm một chút về người nhà của mình, hắn phải điều chỉnh lại kế hoạch để về thăm nhà vào lễ mừng năm mới.
Khi nghe Hứa Kình nói muốn đi khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du để thăm cha mẹ mình, Quách Anh Trinh tỏ vẻ ngạc nhiên "Cháu đi một mình à?"
"Không sao đâu dì, cháu có thể đọc nên đi một mình cũng không sợ."
"Hồ đồ, cháu còn nhỏ đi đến một nơi xa như vậy, chúng ta làm sao mà có thể yên tâm được?" Quách Anh Trinh trầm mặt xuống, "Học tập với cuộc sống không giống nhau, ở bên ngoài thì không phải đơn giản như trong kiểm bài tra của cháu, nếu cháu không may bị lạc chúng ta có thể tìm người ở đâu trả cho bố mẹ cháu đây?"
Hứa Kình nói: "Cháu sẽ trực tiếp mua một vé tàu đi thẳng đến khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du đến nơi rồi xuống không cần đổi tàu, vì vậy cháu sẽ không bị lạc đường."
Quách Anh Trinh vẫn không đồng ý, "Đi tàu không rẻ, trong nhà tiền ở đâu ra? Cháu nên ngoan ngoãn mà ở lại đây ăn tết với chúng ta đi, chờ ba mẹ cháu xong việc sẽ tới đón nên đừng có suy nghĩ nhiều làm gì."
"Cháu đã nhiều năm không gặp bọn họ, cháu rất nhớ." Hứa Kình cúi đầu, "Chuyện trước kia cháu nhớ rất rõ, bọn họ chưa từng tới thăm cháu."
Quách Anh Trinh nhìn đứa cháu có chút đáng thương, nhưng dù đáng thương thế nào thì túi tiền của nàng vẫn quan trọng hơn.
Nàng xua tay, không kiên nhẫn nói: "Ta đã nói không được chính là không được, mau ăn cơm xong rồi chạy đi đốn củi."
Đối mặt với thái độ cứng rắn như vậy, Hứa Kình không còn cách nào khác đành phải rút lui, đêm hôm sau hắn để lại một bức thư lên trên bàn và mang theo một cái túi nhỏ, cầm lấy giấy tờ cùng Tề Vân Chi lặng lẽ vào trong núi.
Ở những khu vực gần đó đều có người quen của Quách Anh Trinh, nên Hứa Kình phải đi đường vòng để tránh bọn họ nhìn thấy và nói cho Quách Anh Trinh biết.
Bọn họ ăn một chút gì đó gần khu vực Nhân Nguyên, sau đó tiếp tục đi bộ dọc theo đường núi cho đến khi bình minh ló dạng vào ngày hôm sau.
Hứa Kình và Tề Vân Chi cuối cùng cũng đã đến ga tàu của khu vực Nam Trần, bọn họ mua vé tàu đi đến khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du.
Hứa Kình vẫn còn 385 khối trong tay, vé tàu từ khu Nam Trần đến khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng