Còn hơn mười ngày nữa mới đến tết nên vé tàu lửa không khó mua, Hứa Kình vừa đến ga đã mua được vé ngay.
Hơn mười hai giờ tàu lửa mới khởi hành, nên Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đi ăn mì trước để no bụng, rồi trở vào trong sân ga ngồi đợi, trong lòng hắn chợt cảm thấy có chút lo lắng.
Chuyện của nhà họ Hứa đã giải quyết xong, nên trong thời gian ngắn không phải cần lo gì nữa.
Nhưng hiện tại dọn ra khỏi nhà của Lương Quốc Đào thì sau này hắn hoạt động sẽ tự do hơn, không cần phải lẻn ra ngoài mỗi đêm để đi tìm thức ăn.
Tuy nhiên, mọi thứ như ăn mặc nơi ở đều cần phải tiêu tiền, hiện tại tiền của hắn còn rất ít căn bản không đủ để chi tiêu.
Hứa Kình tính toán tiền còn trong tay, mấy ngày nay ăn uống, mua đồ cùng ngồi xe đã tiêu hơn 70 khối, hiện tại chỉ còn lại hơn 280 khối.
Sau khi trở lại khu Nhân Nguyên thì sẽ lập tức thuê nhà, số tiền này tưởng chừng rất nhiều nhưng thật sự không đủ dùng.
Trên đường đi, Hứa Kình luôn ngẩn ra suy nghĩ về cuộc sống sau này, Tề Vân Chi ở bên cạnh dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, Hứa Kình phát hiện liền cười nhìn Tề Vân Chi ra hiệu không cần lo lắng cho mình.
Tề Vân Chi bị nụ cười của hắn an ủi bớt, bàn tay vừa giơ lên liền dừng lại vài giây.
Xe lửa ở trên đường dừng lại một khoản thời gian, ngày hôm sau hơn sáu giờ sáng Hứa Kình và Tề Vân Chi mới về đến khu Nam Trần.
Ngồi trên xe lửa lâu như vậy không thoải mái, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi cả người đều cứng đờ, rời khỏi ga xe lửa đi đến khu phố chính của Nam Trần ăn sáng và đi dạo phố.
Mua xong đồ cần dùng, Hứa Kình còn đặc biệt mua thêm một ít kẹo và bánh ngọt bỏ vào cái giỏ mới mua, sau khi đã mua đầy đủ tất cả mới mang giỏ lên lưng cùng Tề Vân Chi hướng khu Nhân Nguyên mà đi.
Hai người ở trên xe lửa ngủ nhiều nên hiện tại cũng không buồn ngủ, nhưng khoảng cách từ khu Nam Trần đến khu Nhân Nguyên rất xa, đường quốc lộ rất ít hầu hết đều phải đi đường núi nên rất khó đi.
Khi bọn họ đi đến chỗ không có người, Tề Vân Chi nhận lấy cái giỏ trên lưng Hứa Kình, lấy đồ vật trong đó bỏ vào cái giỏ của mình để cho Hứa Kình không phải mang nặng.
Hứa Kình sờ cái giỏ lại nói: "Anh Tề, nếu anh mệt thì hãy đưa giỏ cho em mang.
"
Sau một lúc, Tề Vân Chi lắc đầu, "Không mệt.
"
Hai người cùng nhau đi bộ vào trong núi.
Bọn họ vì tránh đi tầm mắt của nhà họ Lương, mấy ngày trước đi đến Nam Trần nên đã chọn đi vào buổi tối, lúc đó bọn họ đang vội với lại ánh sáng không tốt, Hứa Kình cũng không quan sát quang cảnh hai bên đường.
Lúc này là ban ngày, tầm nhìn rất tốt bọn họ cũng không vội trở về khu Nhân Nguyên, liền đi tìm kiếm thực vật có chứa năng lượng sinh học để đổi lấy tích phân.
Tuy rằng lúc này đang là mùa đông, nhưng mùa thu vẫn còn có một ít quả chín như quả hồng còn treo trên cành, Tề Vân Chi thấy vậy liền nhìn về phía Hứa Kình, khi thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú Tề Vân Chi liền bỏ giỏ trên lưng xuống, trèo lên cây vươn tay hái quả đưa cho Hứa Kình.
Tề Vân Chi có khả năng phân biệt có thể biết đồ ăn nào an toàn hay không, những đồ ăn hắn hái tám chín phần mười đều có thể ăn được.
Hứa Kình và Tề Vân Chi ăn một phần, còn một phần nhỏ bỏ vào giỏ định mang về nhà ăn sau, phần còn lại thì bán cho hệ thống.
Sau nửa ngày, Hứa Kình đã kiếm được 12, 67 tích phân, chỉ vài giờ đã có thể kiếm được bao nhiêu đó hiện tại tâm trạng của Hứa Kình rất tốt.
Trở lại gần khu vực Nhân Nguyên thì trời đã tối, Hứa Kình không muốn làm phiền gia đình Lương Quốc Đào, nên dứt khoát cùng Tề Vân Chi ở lại căn cứ bí mật của bọn họ một đêm.
Bọn họ đến khu vực sinh sống trung tâm ở thượng lưu cũng được một tuần, căn nhà gỗ vẫn được trang trí như cũ, Hứa Kình ở trong đó nấu một bữa ăn, sau khi hai người ăn xong đơn giản tắm rửa đi lên giường ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kình tỉnh dậy theo thói quen liền ngáp một cái, Tề Vân Chi nằm ở bên cạnh khi Hứa Kình vừa tỉnh lại liền mở mắt ra.
Hai người cùng nhau rửa mặt sạch sẽ, ăn sáng bằng đồ còn lại của tối hôm qua, Hứa Kình vội vàng xuống núi mang theo quà đã mua để đưa cho nhà Lương Quốc Đào.
Suốt cả năm, chỉ có mùa đông là nông nhàn hơn một chút, hiếm khi cả nhà họ Lương đều ở nhà không có đi ra ngoài.
Thời điểm Hứa Kình đến cửa, cả nhà họ Lương đang ăn sáng.
Quách Anh Trinh nhìn thấy hắn từ xa liền ném đũa xuống bàn, chờ khi hắn bước lại gần nàng cười nói: "Thật đúng là có bản lĩnh lớn mà, nhiều ngày như vậy không thấy về nhà, hiện tại trở về đây làm gì?"
Trước khi Hứa Kình đi đã lưu lại cho nàng một lá thư, tình cảnh hiện tại làm hẳn không khỏi ngẩn người.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ