Qua năm nay Hứa Kình tròn mười hai tuổi, hắn hiện tại cầm trong tay một khoản tiền lớn như vậy không biết giữ như thế nào, đành phải đưa cho Tề Vân Chi cất giữ.
Tiền hiện tại nhiều hơn nên Hứa Kình cũng không keo kiệt, nên mua một đống đồ ăn và vật phẩm về đón năm mới.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy một người đang dùng xe đẩy bán bắp cải, trên đó có treo một tấm bản màu xanh để người mua biết đây là sản phẩm đã qua kiểm tra, hắn liền tiến về phía trước.
Những người phụ nữ quay xung quanh hỏi ông lão đang bán rau: "Ông lão, bắp cải này bán như thế nào?"
"Mười xu một cân, một khối mười một cân, đây đều là bắp cải mới được hái vừa tươi vừa ngọt ăn rất ngon, có thể để dành đến tết ăn hoặc làm dưa chua đều được." Ông lão bán rau xé một lá cho vào miệng, hỏi: "Thế nào, mọi người mua bao nhiêu cân?"
"Ông lão bắp cải của ngươi toàn lá vàng, như thế nào lại đòi mươi xu một cân?"
"Này, những chiếc lá vàng này được dùng để bảo vệ bắp cải khỏi gió bắc làm hư, nếu ngươi không thích thì ta có thể bóc nó đi.
Nhưng ta nói trước, nếu đã bóc lá vàng ra thì ngươi phải mua, nếu không một khi trời rét xuống bắp cải của ta sẽ không bán được."
Người phụ nữ hỏi vươn tay ấn vào bắp cải, nhìn thấy bắp cải quả thực rất tươi mới liền vui vẻ nói: "Tôi mua một khối."
"Được."
Thấy có người mua, những người đứng xem xung quanh cũng ào vào mua, người thì mua mười một cân cũng có người mua hai mươi hai cân.
Hứa Kình đi tới phía trước cầm lấy một bắp cải, lặng lẽ dùng hệ thống rà quét qua.
Trọng lượng bắp cải này được 2, 36 cân, hệ thống thu mua với giá 0, 12 tích phân, làm hắn không thể tin được đây là giá của bắp cải.
Hứa Kình trong đầu nhanh chóng tính toán một chút, nếu như dùng tiền bán nhân sâm mua bắp cải, vậy hắn sẽ kiếm được nhiều hơn so với 27 tích phân đã mua nhân sâm, hắn vậy mà không ngờ có thể kiếm được hơn 300 tích phân.
Việc mua bán này thật sự quá lời, nhưng hắn biết rõ tình huống của mình nếu làm như thế người khác sẽ để ý, bởi khu vực sinh sống này cách khu Nhân Nguyên không xa, nếu truyền tai nhau thì trong một khoảng thời gian dài hắn sẽ bị mọi người chú ý rất nhiều.
Hứa Kình thở dài, quyết định vẫn là nên lựa chọn phương án an toàn một chút không nên mạo hiểm như vậy.
Trước đó hắn đã mua một ít hạt giống tại khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, bởi khi đó trong tay không có nhiều tiền nhưng hiện tại thì khác nên hắn dứt khoát mua nhiều một chút.
Hắn quay lại hiệu thuốc, hướng dược đồng bên trong hỏi thăm ở gần đây có nơi nào bán hạt giống hay cây con không.
"Ngươi một đứa nhỏ mà mua thứ này làm gì? Trồng dược liệu cũng không giống như trồng những thứ khác, nếu không cẩn thận sẽ không thu hoạch được gì."
"Mua về trồng thử như thế nào, ta hiện tại cũng không nhỏ sắp mười hai tuổi rồi."
Dược đồng trẻ nghe hắn nói, lại nghĩ đến hắn vừa kiếm được một khoản tiền lớn, liền nói: "Ngay cả khi người cũng không còn nhỏ, nhưng chưa từng trồng qua dược liệu thì cũng không thể trồng được."
"Ta có sách để xem, trồng vài năm liền có thể thu hoạch."
Ông Trần vốn đang ở bên trong quầy nghiền dược liệu, nhìn thấy Hứa Kình đi vào ông cũng không có đi qua bởi vì hiện tại đang bận.
Nghe dược đồng trong hiệu thuốc nói chuyện với Hứa Kình ngày càng đi quá xa, ông liền đặt dược liệu đang nghiền xuống đi đến, "Bạn nhỏ, ngươi muốn mua loại dược liệu nào?"
"Này." Hứa Kình gật đầu, "Dược liệu trên núi ngày càng ít, ta muốn thử xem có thể tự trồng dược liệu hay không."
Hứa Kình đã sớm phát hiện ra hầu hết các loại đồ ăn có chứa tia W nằm trong giá trị an toàn, đều chứa năng lượng sinh học có thể đổi lấy tích phân.
Tuy nhiên, đổi được nhiều tích phân nhất cũng là dược liệu, rau quả với dược liệu cùng trọng lượng, nhưng tích phân dược liệu thu được hơn gấp 100 lần so với rau quả.
Nên việc trồng rau bán cho hệ thống không có lời, Hứa Kình muốn thử xem có thể trồng dược liệu hay không.
Còn việc trồng dược liệu có thành công hay không, hắn dù sao cũng phải thử một lần.
Ông Trần gật đầu, "Có tham vọng.
Nếu ngươi thật sự muốn trồng, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Hứa Kình nghe vậy, "Ông Trần nói đi."
"Ngươi có biết đương quy không? Dược liệu này được các thầy thuốc dùng rất nhiều, nhưng mấy chục năm gần đây rất ít người trồng trong hoang dã thì lại càng ít.
Nhiều đơn thuốc đều phải dùng dược liệu này bởi vì khan hiếm nên phải đổi sang loại dược liệu khác, nếu ngươi thực sự có thể trồng được thì hãy bán tất cả cho hiệu thuốc của ta, tránh ngươi tìm người khác mua lại kéo thêm rắc rối.
Thế nào?"
Hứa Kình cười: "Nếu ông Trần đã nói như vậy, hẳn là có hạt giống bán cho ta đi?"
"Đương nhiên." Ông Trần xoay người đi đến cạnh tủ dược lấy ra một cái thang, trèo lên nhìn trên đầu tủ một lúc lấy xuống một túi giấy.
Sau khi từ trên thang chậm rãi đi xuống, ông xoay người đặt túi giấy trước mặt Hứa Kình.
"Đây là hạt giống dược liệu mấy năm trước có người nhờ ta tìm về, chưa đợi hạt giống tìm được thì hắn đã mất rồi.
Con cháu của hắn cũng không có kỹ năng trồng dược liệu, vì vậy túi hạt giống dược liệu này vẫn luôn để ở nơi này."
"Ta cũng không lừa ngươi, lúc đó ta mua túi hạt giống này hai cân với giá ba mươi khối, đã qua vài năm rồi cho dù mình có bảo tồn kỹ nhưng cũng không bằng hạt giống mới.
Nếu ngươi tin tưởng ta thì chỉ cần đưa hai mươi khối là được, cảm thấy không được thì xem như hôm nay ngươi không nghe thấy ta nói gì cả."
Hứa Kình kiên nhẫn lắng nghe ông nói, cầm hạt giống lên yên lặng dùng hệ thống rà quét, liền thấy bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng sinh học, liền lấy ra hai mươi khối nói: "Nếu ta trồng được dược liệu, đến lúc đó sẽ bán lại cho ông Trần."
"Được, ta sẽ chờ tin vui của ngươi." Ông Trần cười giải thích cẩn thận: "Đương quy được chia thành ba loại: Trồng vào mùa thu, mùa đông và mùa xuân, trong đó trồng vào mùa xuân có sản lượng kém nhất.
Bây giờ đã là hai mươi sáu, sắp bắt đầu mùa xuân rồi đừng nên trồng mà hãy ươm giống trước."
"Nếu hiện tại ươm tốt giống, thì chờ tiết ấm lên có thể trồng.
Hãy để ý thật cẩn thận, đương quy là một loài thực vật thích đất màu mỡ, nhưng phải trồng nơi cao ráo dễ thoát nước, đất trồng phải được xới thật sạch sẽ, đương quy mùa hạ không dễ trồng vì vậy phải đặc biệt cẩn thận."
Hứa Kình nghe xong thì cẩn thận ghi nhớ, sau đó lấy túi hạt giống nói lời tạm biệt với ông Trần, đi ra ngoài để mua thêm ít đồ về đón năm mới.
Nơi này cách xa khu Nhân Nguyên rất xa, nên Hứa Kình cũng không muốn mua nhiều, vì hắn sợ rằng nếu mua quá nhiều thì không thể mang về được.
Tề Vân Chi lại không quan tâm, dựa