Hứa Kình thu được tổng cộng 15, 2 cân thạch hộc, 27 cân rễ khỉ, 33 cân cỏ linh chi hoang dã, 16 cân kim quả lãm hoang dã.
Ngoài ra, còn có một số dược liệu như: Điền thất, bạch chỉ, mạch môn, đương quy và từ trường khanh.
Sau khi hệ thống kiểm tra đo lường xong, Hứa Kình lần lượt ghi nhớ lại thật tốt, sau đó cùng mọi người thỏa thuận với nhau rằng qua tết sẽ bán dược liệu sẽ thanh toán tiền cho họ.
Lương Thành là trưởng khu Nhân Nguyên khi thấy bọn họ mua bán lớn như vậy, ông đích thân đi cùng vài người lớn tuổi có uy tín đứng ra làm chứng cho Hứa Kình và mọi người, trong giấy cam kết đã ký trong đó ghi rõ số lượng dược liệu hai bên mua bán và số tiền.
Hứa Kình không phải không có tiền, mà chỉ là không muốn mọi người để ý đến mình mà thôi.
Hắn hiện tại còn nhỏ và đang sống một mình, nên cần phải đề phòng một số người có tâm địa xấu xa chú ý đến mình.
"
Tề Vân Chi luôn ở bên cạnh nên Hứa Kình cũng không sợ, nhưng hắn cũng không muốn năm mới lại đưa đến thêm nhiều rắc rối.
Gắn lợi ích của toàn bộ khu sinh sống với hắn theo cách này, thì đến lúc đó họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ nếu có bất cứ việc gì xảy ra.
Khi hắn làm ruộng có thắc mắc cần hỏi hay cần chú ý việc gì sẽ được mọi người nhắc nhở và chỉ điểm, như mùa xuân trong cần chú ý khi nào thì bón phân, khi nào cần phun thuốc..
Chưa từng làm ruộng sẽ không biết, cho dù có đọc sách cũng không rõ ràng được, chỉ phải dựa vào kinh nghiệm làm nông mà thôi.
Việc thu dược liệu là việc đôi bên cùng có lợi, Hứa Kình rất vui và mọi người trong khu sinh sống Nhân Nguyên cũng rất vui.
Những dược liệu này bình thường được cất giữ ở nhà, cho nên khi bán được mọi người cũng rất vui mừng, đối đề nghị của Hứa Kình cũng không có phản đối.
Dì Song Hoa cùng vài người khác giúp Hứa Kình mang dược liệu về nhà, hắn lấy kẹo và hạt dưa ra mời mọi người ăn lễ phép tiễn họ đi về.
Vài người đã mời Hứa Kình đến nhà họ ăn cơm, nhưng đều bị hắn từ chối.
Hiện tại gần năm giờ chiều mặt trời cũng sắp xuống núi, toàn bộ khu Nhân Nguyên đều chìm trong hương vị của ngày tết, thi thoảng có tiếng pháo nổ kèm theo mùi khói thuốc cùng với tiếng cười nói rộn vang của mọi người.
Hứa Kình nhìn thấy những đứa trẻ cầm cái ly sạch lấy cát trên sân phơi thóc, cát này được dùng để thắp hương.
Vào đêm giao thừa, sau khi một bàn thức ăn đã dọn lên xong, việc đầu tiên cần làm là cúng thần linh, tổ tiên sau đó mới có thể ăn.
Hứa Kình đứng ở cửa nhìn hoàng hôn dày đặc ở bên ngoài, nhìn thấy phòng bếp của mọi nhà đều có khói bếp bay lượn lờ ở bên trên.
Gà, vịt, ngỗng sau khi giết được nấu lên mùi thơm nồng nàn dần lan tỏa khắp mọi nơi, cho thấy người dân ở khu Nhân Nguyên có cuộc sống sung túc và ấm no cả năm.
Hứa Kình nắm lấy tay Tề Vân Chi, nói:" Anh Tề, chúng ta cũng đi nấu cơm, anh giúp em nhóm lửa.
"
Cá tươi được thả bên trong lu nước, Hứa Kình xắn tay áo bắt lấy cắm dao vào đầu con cá, làm sạch toàn bộ từ trong ra ngoài rồi thả vào chậu nước khác rửa sạch lần nữa.
Cá được chà qua đường cùng dấm, xong cho ra đĩa lớn thêm gừng, hành lá, tỏi cùng ớt khô băm nhỏ lên trên rồi đem đi hấp.
Chim rừng nấu sơ qua vớt ra đặt trên thớt chặt miếng, sau khi chặt xong bỏ lại vào bên trong nồi.
Cắt nấm, măng khô, củ cải, dưa chua, ngò gai, cọng tỏi non, ớt cay..
Hứa Kình nấu hết món này đến món khác.
Tề Vân Chi ở một bên yên lặng giúp Hứa Kình rửa rau, hắn rửa rau rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Hai người không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng vào thời khắc giao thừa nhìn bóng hai người dưới ánh nến đứng gần nhau lại có vẻ ấm áp lạ thường.
Cá hấp, thịt chim xào nấm, thịt chim hầm củ cải, thịt chim xào cay, trứng xào lá hẹ, thịt ba chỉ xào dưa cải chua, thịt ba chỉ xào măng, thịt ba chỉ xào cọng tỏi non, khoai tây cắt sợi xào chua cay, canh thịt viên bắp cải các món ăn đều rất sinh động và hoàn hảo.
Hiện tại thời tiết rất lạnh, làm nhiều đồ ăn như vậy cũng không sợ bị hỏng, bữa tối giao thừa làm nhiều như thế này để dành cho hôm sau ăn, bởi vì đầu năm mới sẽ không được đốt lửa.
Căn nhà mà Hứa Kình thuê có một cái bàn tròn lớn, nên dọn mười món ăn lên trên bàn vừa vặn đủ chỗ.
Hứa Kình nấu một nồi cơm lớn, cơm mới nấu xong nên rất thơm, khiến cho Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ngửi thấy đều đói bụng.
Hai người không cần cúng tổ tiên, hay mời họ hàng, bạn bè mà chỉ cần dọn cơm lên là có thể thưởng thức ngay bữa ăn nóng hổi.
Vì bữa cơm tối giao thừa này, Hứa Kình cũng không tiếc tiền nên mua rất nhiều gia vị, với tay nghề khéo léo cùng với gia vị đầy đủ, món ăn hắn làm ra mùi vị tăng lên rất nhiều, khiến cho hai người càng ăn càng thêm thỏa mãn.
Hai người cũng không hề ăn kém, nhưng bữa ăn tối nay vẫn khơi lên sự thèm ăn của bọn họ, ngồi cạnh nhau ăn uống thỏa thích cảm thấy rất mãn nguyện.
Ăn được một nửa, Hứa Kình chợt nhớ tới nên vội vàng nhảy khỏi ghế, từ trong tủ lôi ra một bình rượu cùng hai cái ly sạch, rót cho mình và Tề Vân Chi mỗi người một ly rượu.
" Anh Tề, cùng cụng ly nào, chúc cho cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn.
"Hứa Kình nắm lấy cổ tay Tề Vân Chi, để cho hai ly rượu chạm vào nhau, nghe vang lên một tiếng sau đó Hứa Kình ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Rượu vừa vào cổ họng một chút cay nóng trào lên, làm Hứa Kình không khỏi chậc lưỡi vội vàng kẹp một đũa thịt cho vào miệng để áp hơi rượu xuống.
Trong mắt Tề Vân Chi đều hiện lên ý cười, học theo hắn ngửa đầu uống rượu sau đó lại bình tĩnh gắp rau ăn.
Sức ăn của Hứa Kình kém xa so với Tề Vân Chi, mới đến chín giờ tối hắn liền không thể ăn nổi nữa liền ngồi một bên bưng một bát canh thịt viên bắp cải uống, vừa ngồi nhìn Tề Vân Chi ăn.
Tề Vân Chi dường như còn lâu mới ăn no, lúc này hắn đã ăn năm bát cơm nhưng vẫn còn chưa thấy dừng lại.
Trứng xào rau hẹ cùng canh thịt viên bắp cải đã được ăn hết không có thừa chút nào, thì bữa ăn của Tề Vân Chi mới kết thúc.
Hứa Kình ngồi ôm bụng nhìn hắn ăn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi ăn cơm đã hơn mười giờ, Hứa Kình và Tề Vân Chi cùng nhau dọn đồ ăn còn thừa cho vào trong tủ bát.
Tề Vân Chi thu dọn bát đũa bỏ vào trong bồn rửa tay, từ lu nước bên cạnh múc nước rửa bát cùng xoong nồi.
Hứa Kình không cùng hắn tranh công việc, mà chỉ đứng dựa vào khung cửa nhìn hắn cười.
Sau khi Tề Vân Chi rửa sạch bát đũa, lấy khăn ở bên cạnh lau sạch tay, hắn bước tới đột nhiên bế Hứa Kình đi vào phòng, bị bất ngờ chạm vào hông làm Hứa Kình nhột không nhịn cười được mà ngã vào lòng hắn.
Tề Vân Chi ôm hắn vào phòng, mở chăn bông ra để hắn đi vào ngủ.
Hứa Kình nhỏ giọng nói:" Em còn chưa có đi tắm.
"
Tề Vân Chi cởi tất ra hiệu bảo hắn đi giày vào, chính mình đi ra ngoài bưng thùng gỗ múc nước từ trong nồi đã nấu sẵn đổ vào thùng.
Hứa Kình lấy quần áo để tắm rửa, thấy hắn múc nhiều nước như vậy có chút khó hiểu," Cùng nhau tắm rửa? "
Tề Vân Chi khó hiểu, phản ứng một hồi cau mày hỏi:" Không thể cùng nhau tắm rửa? "
Hứa Kình chợt nhớ đến hình ảnh thật lớn dưới đáy quần Tề Vân Chi, thì mặt nhanh chóng đỏ lên," Không được, anh Tề đi tắm trước đi, em sẽ tắm sau.
"
Tề Vân Chi khi nghe vậy, cũng không hỏi nhiều liền xoay người rời đi," Ngươi trước.
"
Hứa Kình pha thêm nước lạnh, bôi dầu gội cùng xà phòng thơm lên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong liền lên giường," Anh Tề, em tắm rửa xong rồi.
"
Tề Vân Chi đi ngang qua hắn chuẩn bị bước vào phòng tắm, nhìn thấy tóc hắn ướt rũ xuống liền vươn tay lấy chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc giúp hắn.
Dựa gần vào người Tề Vân Chi, toàn bộ mũi của Hứa Kình đều là mùi hương của hắn.
Cho đến khi tóc của Hứa Kình được lau khô chỉ còn lại một chút hơi ẩm, Tề Vân Chi nói:" Được.
"Sau đó quay người múc nước đi tắm.
Hứa Kình rời đi nhiệt độ cơ thể của Tề Vân Chi, bị khí lạnh thổi qua làm cả người run lên nên vội vàng chạy đến trên giường.
Ở trên giường ngồi một lát, Hứa Kình lấy ra hai phong bao đỏ đặt ở trên đầu giường, cầm một cái đặt dưới gối của mình và cái còn lại đặt dưới gối của Tề Vân Chi, sau đó xoa gối hài lòng nằm xuống giường.
Tề Vân Chi tắm rửa rất nhanh liền trở lại, nhìn thấy Hứa Kình vừa mới nằm xuống giường.
Tề Vân Chi đi đến thổi tắt ngọn nến, mở chăn bông nằm xuống bên cạnh hắn.
Vừa nằm xuống, Tề Vân Chi lập tức cảm nhận được dưới gối có gì đó, nâng gối lên chạm tay vào liền đụng phải phong bao màu đỏ, hắn lấy nó ra nhìn một cách nghi ngờ.
Hứa Kình cảm nhận được động tĩnh của hắn, thì cầm lấy phong bao đỏ đặt xuống dưới gối lần nữa, cười nói:" Đừng lấy ra, đây là phong bao đỏ mừng năm mới.
Anh Tề, chúng ta nhanh ngủ đi.
"
Tề Vân Chi không có nói gì, ôm Hứa Kình vào trong ngực yên lặng ngủ thiếp đi.
Theo phong tục truyền thống, đầu năm phải dậy sớm nếu không bạn sẽ lười biếng cả năm.
Hứa Kình sợ mình không thức dậy nổi nên đặt đồng hồ báo thức, hắn phải dùng ý chí kiên cường của mình để thức dậy vào lúc đồng hồ báo đã sáu giờ sáng.
Tề Vân Chi tỉnh giấc nhanh hơn hắn rất nhiều, khi nghe thấy tiếng chuông báo thức đã định đứng dậy mặc quần áo vào.
Hứa Kình vươn tay ôm lấy eo Tề Vân Chi, mơ màng nói:" Anh Tề, chúc mừng năm mới.
"
Im lặng một lúc lâu, Tề Vân Chi mới đáp:" Chúc mừng năm mới.
"
Hứa Kình dùng thân hình nhỏ bé của mình áp hắn xuống giường, ôm Tề Vân Chi giống như gối ôm," Anh Tề, chúng ta ngủ tiếp đi, hôm nay không cần phải làm gì, nên có thể ngủ đến trưa.
"
Năm trước, Hứa Kình đã phải làm việc rất nhiều nên sớm đã mệt mỏi.
Giờ được nghỉ ngơi rồi, xương cốt muốn rã ra không muốn đứng dậy làm việc.
Tề Vân Chi không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Kình, vẫn là nằm xuống cùng hắn ngủ tiếp.
Hai người ngủ thẳng đến hơn mười một giờ trưa, sau khi thức dậy rửa mặt sạch sẽ rồi nhanh chóng hâm nóng đồ ăn còn thừa của tối hôm qua ăn, sau khi giải quyết xong bữa ăn liền quay về giường ngủ tiếp.
Cứ như vậy cho đến mùng ba tết, Hứa Kình mới nạp đủ năng lượng mà đứng dậy chuẩn bị cho công việc của năm mới.
Trước mùng sáu tết, mọi nhà đều đi thăm họ hàng, bạn bè hoặc nghỉ ngơi ở nhà không có đi làm