Mặt trời lên cao, Lý Ngân Tú vội vàng trở về, cầm đi một nắm nhang, cùng một bọc gạo thô tính ra cửa, bà mang theo Hứa Kình, dặn dò Tiểu Bảo ở lại trông nhà.
Tiểu Bảo kéo áo bà làm nũng, "Bà nội, cháu cũng muốn đi."
Lý Ngân Tú dùng ngón tay thô ráp lau mồ hôi trên trán: "Nghe lời, ở lại trông nhà."
Tiểu Bảo không chịu, ôm eo Lý Ngân Tú, "Không muốn, tên ngốc kia được đi, cháu cũng muốn đi!"
"Ngươi đi làm gì? Đó không phải là một nơi tốt." Lý Ngân Tú không để hắn nói xong, bỏ tay cháu trai ra khỏi người mình, "Để chị ngươi nấu đồ ăn ngon cho ngươi, sau buổi trưa chúng ta sẽ trở lại."
Tiểu Bảo làm nũng, "Bà nội, bà làm cho con đi, chị sẽ không nấu đồ ăn ngon cho ta đâu."
"Được rồi, bà đi xào thịt khô cho người ăn." Lý Ngân Tú miễn cưỡng, quay trở lại bếp, từ ngăn tủ lấy ra một miếng thịt khô dùng dầu đựng trong bình gốm nhỏ ướp thịt để vào bát, đặt thịt lên thớt cắt thành từng lát mỏng, đập dập tỏi và cắt thêm một bát ớt, xoay người rửa sạch chảo, ở bếp nhóm lửa.
Khi chảo nóng lên, cho thịt khô đã ướp dầu vào "Xèo" một tiếng, ngay lập tức mùi thơm của thịt bay lên.
Hứa Tĩnh ngồi dưới mái hiên, ngửi được mùi thơm không cầm lòng được nuốt nước bọt.
Tiểu Bảo chạy nhanh vào bếp, Hứa Kình cũng đi theo vào.
Lý Ngân Tú đem ớt cùng tỏi cho vào chảo, trộn chung với thịt khô chậm rãi từ từ xào cho chín.
Lửa dưới bếp vẫn chậm rãi cháy, bà lưu loát cắt một nắm rau xanh, để rau vào trong bát thịt còn dư lại dầu cặn, sau đó cắt bí đao.
Xào xong thịt khô, bà đốt lửa lớn hơn bắt đầu xào bí đao, nhân tiện đem cơm hạt thô nấu lên.
Múc một ít nước từ trong lu cho vào nồi bí đao đun lửa nhỏ, nhân tiện cho rau vào nấu cùng.
Sau một thời gian, một tô bí đao nấu cùng rau xanh liền xong.
Cơm hạt thô, bí đao nấu rau xanh, thịt khô xào ớt, đây là bữa trưa của nhà họ Lương, Hứa Kình sờ sờ bụng lại cảm thấy đói.
Lý Ngân Tú đem đồ ăn bỏ vào ngăn tủ, bóc một miếng thịt khô nhét vào miệng Tiểu Bảo, đóng cửa tủ lại dặn dò Tiểu Bảo: "Ngươi ở nhà để ý bữa trưa, đừng để người ta lấy trộm, cũng không được ăn vụng, chờ ba mẹ trở về cùng nhau ăn."
"Vâng!" Tiểu Bảo nhanh chóng đáp lại, nhai miếng thịt khô trong miệng mà cười vui vẻ.
Lý Ngân Tú xoay người mang theo Hứa Kình ra cửa, gia đình Lương Quốc Tình sống ở phía bên kia của khu vực sinh sống, phải đi bộ hơn mười phút mới đến.
Nhà Lương Quốc Tình đứng đầy người, vừa bước vào thì thấy nhà của hắn trống rỗng, trên vách tường giăng đầy mạng nhện, còn có chút ẩm mốc, trong nhà không có đồ đạc gì cả, mà chỉ có một vài chiếc ghế dài ngồi đầy người, trên bàn chất đầy đồ vật chủ yếu do mọi người gom góp mỗi người một ít đem lại.
Hứa Kình đi theo vào, bên trong ồn ào, khắp nơi đều có người lớn, hỗn loạn nói chuyện với nhau.
Hăn lắng nghe một lúc, mới hiểu rõ là đang bàn với nhau để xử lý tang sự của mẹ Lương Quốc Tình, như thế nào mời người nâng quan tài, khi nào chôn cất, cả việc đáp lễ sau khi xong tang sự đều bàn rõ ràng.
Lý Ngân Tú vừa bước vào đã bị kéo đi, Hứa Kình ngây người đứng ở một góc, không dám chạy lung tung.
Đứng một lát, hắn đi đến phòng của Thái Hà Anh để nhìn bà.
Trong phòng Thái Hà Anh không có ai, bà được đặt trên giường, khuôn mặt xám xịt, môi tím tái, đôi mắt nhắm nghiền dường như có nước đen tràn ra, quanh khóe mắt có những vết đen không nhìn rõ.
Nhìn từ bên ngoài sẽ không biết bà ấy bị chết là do tia W gây ra, nhìn bà ấy chỉ ở độ tuổi trung niên, trên mặt không có nếp nhăn, dáng người rất gầy gò và ốm yếu.
Hứa Kình không để tâm đến nhịp tim mình đang đập nhanh hơn của mình, mà tiến lại gần một chút, lúc này mới phát hiện bụng của Thái Hà Anh có hơi phồng lên, hình như có nước đọng bên trong bụng.
"Người canh gác, bật chế độ ẩn, quét thông tin của người đã mất." Sau khi bật chế độ ẩn, tất cả thông tin hiện trên bảng thông tin của người canh gác chỉ có một mình Hứa Kình nhìn và nghe thấy.
"Được, chế độ ẩn đã bật.
Người chết là nữ, hưởng thọ 63 tuổi, chết cách đây khoảng 5 giờ 30 phút, nguyên nhân cái chết là do tia W làm cho người chết không thể hô hấp."
Nhà Thái Hà Anh nghèo, do bà muốn cho hai đứa cháu ăn thêm chút thức ăn, nên chính mình không ăn, mà đi ra khu vực hoang dã bên ngoài tìm kiếm chút rau dại, quả dại ăn, chưa ăn được bao nhiêu, thì có triệu chứng không thể hô hấp được do tia W gây ra, trong thời gian rất ngắn thì tử vong.
Hứa Kình rùng mình, nếu như mình không có người canh gác hỗ trợ, mà đi khu vực hoang dã bên ngoài kiếm đồ ăn để no bụng thì đã giống như thế này rồi.
"Này, ngươi là người nhà nào vậy? Vào đây làm gì? Sao không hiểu chuyện như vậy!" Có người đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Hứa Kình thì sửng sốt, nghiêm mặt nói: "Đây không phải là nơi mà trẻ con được đi vào, nhanh lên đi ra ngoài!"
Hắn vội vã ra ngoài, vài người phụ nữ cầm áo liệm đi vào, đóng cửa cái rầm.
Bên ngoài vang lên tiếng kèn vừa bi thương vừa cao vút phát ra, theo đó là tiếng chiêng và tiếng trống cũng vang lên.
Một lúc sau, những người phụ nữ túm lấy bốn góc của một tấm đệm, đem Thái Hà Anh nâng vào chiếc quan tài mỏng được đặt ở cửa.
Hứa Kình nhìn bầu trời, mặt trời gần như lên đến đỉnh đầu.
Chiếc quan tài được đóng đinh chặt chẽ, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc thê lương.
Hứa Kình nhìn sang, thấy một cô bé mười một, mười hai tuổi đang khóc đến mặt đỏ bừng, giãy giụa hướng quan tài mà nhào đến, người bên cạnh ôm chặt không cho cô bé đến gần quan tài.
Bên cạnh đó có cậu bé cũng đang gào khóc, cũng bị người bên cạnh ôm chặt không cho ra khỏi cửa.
Lương Quốc Tình ở bên ngoài vừa rơi lệ vừa đóng đinh lên quan tài.
Mọi người có mặt đều đỏ hoe mắt, mà lặng lẽ gạt lệ.
Tiếng nhạc bi thương vẫn còn, sau khi quan tài được quấn chắc bằng dây thừng, mấy người đàn ông dùng cây gỗ to nâng lên quan tài.
Một nhà ba người Lương Quốc Tình mặc đồ tang màu trắng, cầm tiền giấy đi theo phía sau vừa đi vừa ném lên.
Đoàn người bước đi chậm rãi, ở phía sau người đưa tiễn cũng rất nhiều.
Hứa Kình không nhìn thấy Lý Ngân Tú, đang do dự có nên đi theo hay không, thì có người phía sau mạnh mẽ túm lấy cánh tay kéo hắn lại.
Lý Ngân Tú thấp giọng nói, "Ngươi chạy lung tung cái gì?"
Hứa Kình liếc nhìn đoàn người tiễn đi ra bên ngoài, sau