Theo ngày xuân trôi qua, thời gian ban ngày càng dài hơn, Hứa Kình không cần phải đến lớp tự học vào buổi chiều nên có thể tan học lúc 4 giờ 10, hắn liền đạp xe đi khắp nơi để thu mua dược liệu.
Hiện tại công việc làm ăn của hắn ngày càng tốt, nên cũng ngại phải mượn xe đạp hắn liền mua một chiếc xe đạp cũ đem đi sửa chữa và tân trang lại, thành chiếc xe đạp đầu tiên trong đời của Hứa Kình.
Phần lớn thời gian đều là Hứa Kình cưỡi xe đạp chở Tề Vân Chi, khi qua những đoạn đường ít người thì Tề Vân Chi sẽ chở hắn đi trên đường dưới ánh hoàng hôn.
Có nhiều việc cần phải làm nên cuộc sống của hai người rất vui vẻ, và hạnh phúc hơn rất nhiều so với trước đây.
Vào đầu tháng tư, Hứa Kình trong thương thành hệ thống mua một đống củ sen nước cạn, trộn với củ sen nước sâu trồng trong mẫu đất đã đào thành mương.
Giống do hệ thống cung cấp có chất lượng rất tốt, đến mấy ngày củ sen nước cạn đã mọc ra những chiếc lá mềm mại, khẽ lay động trong nước trông thật là bắt mắt.
Hứa Kình hiện tại cũng không keo kiệt khi dùng tích phân nữa, liền mua thêm năm cân phân bón và hai cân linh phì rải đều trên cánh đồng.
Ngoài ruộng không chỉ ngó sen phát triển tốt mà cả đàn cá con ở trong ruộng cũng rất khỏe mạnh, đứng ở trên bờ ruộng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, ngẫu nhiên nổi lên trên mặt nước nhanh chóng đớp lấy sâu bọ mà ăn.
Bên kia cây đương quy Hứa Kình cũng tưới linh phì, hiện tại cây đương quy sinh trưởng mập mạp khỏe mạnh, lá cây mập mạp no đủ, rễ cây thì to dày.
Khác với những cây đương quy thông thường, rễ và thân cây đương quy hắn trồng có màu đỏ sẫm rất chói mắt.
Hứa Kình nhìn thấy những cây đương quy này đã cao một tấc, liền vội vàng tìm thời gian nhổ chúng lên để trồng.
Bọn Lương Lương Tử nghe tin, liền giao hẹn cuối tuần đến đây giúp đỡ.
Hứa Kình cũng không từ chối lòng tốt của họ, cười đáp lại: "Cảm ơn các ngươi đã tới giúp ta, nhưng ta ở đây không có dụng cụ nên khi đến các ngươi nhớ mang theo nhé.
Ngoài ra, nếu các ngươi đã đến đây giúp ta thì phải ở đây ăn cơm, nhớ rõ nói với người trong nhà rằng sẽ không quay về ăn cơm."
Lương Lương Tử khoác vai Hứa Kình, "Yên tâm, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi."
"Rất tốt, ta cũng sẽ không khách khí với cá ngươi."
Vào đầu tháng tư, công việc đồng áng của nội nhà đều bận rộn nên có rất nhiều việc phải làm, những đứa trẻ khoản mười tuổi đều phải đảm đương rất nhiều công việc đồng áng.
Trước đó có vài đồng bọn đã đồng ý đến giúp Hứa Kình, nhưng đều phải bận công việc ở nhà cuối cùng chỉ có Lương Lương Tử, Lương Ái Quang và Lương Hóa Vũ đến.
Ba người bọn họ đều quen với công việc đồng áng, bọn họ làm nhanh nhẹn hơn Hứa Kình rất nhiều.
Hứa Kình vốn dĩ muốn giữ họ lại ăn sáng, sau khi ăn xong sẽ đi làm việc, nhưng lại từ chối nói muốn thừa dịp thời tiết hơi lạnh phải nhanh chóng làm việc.
Ruộng trồng đương quy đã được bón phân nhiều lần, đất đều phì nhiêu ẩm ước chỉ cần cuốc nhẹ một cái cũng có thể xới đất lên không tốn nhiều sức.
Hứa Kình nói cây giống đương quy loại tốt, bọn Lương Lương Tử dùng khay để đựng cây giống, mỗi người một khay nhanh chóng trồng xuống.
Hứa Kình có Tề Vân Chi im lặng ở một bên giúp đỡ, thực ra hắn là người chậm chạp nhất nhưng bây giờ trở thành người trồng nhanh nhất, điều này khiến cho bọn Lương Lương Tử vô cùng kinh ngạc, còn khơi dậy sự háo hức dành chiến thắng của họ.
Bọn họ ở ngoài ruộng làm việc chăm chỉ đã làm rất nhiều người đến xem, họ đứng trên bờ ruộng nói chuyện phiếm và trêu ghẹo nhóm Hứa Kình còn nhỏ tuổi làm việc rất tốt.
Hứa Kình lau mồ hôi, cùng đồng bọn đi đến trên bờ ruộng nghỉ ngơi một chút, ngồi nghe mọi người nói chuyện với nhau.
"Ngươi trồng dược liệu thật giỏi." Nhìn thấy Hứa Kình đi qua, đám người đứng trên bờ ruộng không khỏi đưa ngón tay cái ra với Hứa Kình.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, bọn Lương Hóa Vũ đã bật cười trước: "Chú Đức Tài, chú còn trồng cây đương quy sao?"
"Ta sẽ không trồng đương quy, nhưng trồng cây không phải đều giống nhau sao?" Nếp nhăn trên mặt Lương Đức Tài giãn ra, chỉ ngón tay vào cây giống dưới đất, "Những cây giống này thật sự rất khỏe, không thể tìm được nửa con sâu bọ huống chi là lá vàng, nên cũng phát triển không kém.
Nếu cứ như vậy mà duy trì, thì một mẫu đương quy này mà không bội thu, đến lúc đó chú sẽ mời các ngươi ăn cơm."
Người bên cạnh mỉm cười đồng ý: "Chúng ta cũng có kinh nghiệm trồng lâu năm, nên nhìn thoáng qua cũng biết cây nào tốt và cây nào không tốt.
Không chỉ mẫu đương quy này mà cả mẫu củ sen ở bên cạnh đến lúc đó nhất định sẽ bội thu, các ngươi nhìn xem cây giống củ sen nay phát triển thật là khỏe!"
"Ta nói mà, tiểu Hòa là người có năng lực nên làm bất cứ việc gì đều thành công cả." Lương Đức Tài tán thưởng, "Ngươi nhìn hắn xem đọc sách, thu mua dược liệu, làm ruộng chỉ cần hắn muốn làm thì sẽ tốt hơn nhiều so với những người khác.
Nếu con trai ta có thể bằng một nửa của hắn, ta nằm mơ đều có thể cười tỉnh."
Nghe họ khen ngợi như vậy, Hứa Kình có chút bất đắc dĩ mỉm cười "Thực ra cháu cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt, chính là chịu bỏ tiền để mua bón phân.
Mọi người có thể đi cửa hàng thuốc trừ sâu hỏi, cháu mua thuốc trừ sâu và phân bón đã tốn hết bao nhiêu tiền?"
Thuốc trừ sâu và phân bón bán sở bên ngoài rẻ hơn nhiều so với trên hệ thống, Hứa Kình khi đi chợ cũng đã mua rất nhiều.
Lương Đức Tài đưa ngón tay cái lên, "Ngươi thật là có ý tưởng, chúng ta làm ruộng chỉ lo chú ý cày cấy nên bỏ ra rất ít tiền để mua phân bón, nên ngoài ruộng có được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu."
Hứa Kình nghe bọn họ khen một hồi, liền xấu hổ nhìn qua bọn Lương Lương Tử, thấy bọn họ đang nhìn mình làm mặt quỷ cười xấu xa thì liền dở khóc dở cười.
Từ sáu giờ sáng cho đến mười một giờ ba mươi, ánh nắng mặt trời càng lúc càng nóng, Hứa Kình đứng dậy vỗ vỗ lưng nhìn bọn Lương Lương Tử, "Lương Tử, Ái Quang, Hóa Vũ chúng ta trở về nhà ăn cơm đi."
Lương Lương Tử đứng dậy nhìn hai người còn lại, Lương Hóa Vũ đứng lên nói: "Tiểu Hòa, ngươi về nhà nấu cơm trước đi nửa tiếng nữa chúng ta sẽ về."
"Đừng làm nữa, đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi chút đi.
Còn lại buổi chiều tiếp tục làm, nếu các ngươi có việc bận ta sẽ tự mình làm việc này."
Hứa Kình nói như vậy họ cũng đứng thẳng người lên, cầm theo dụng cụ đi đến bên cạnh con kênh gần đấy rửa sạch tay chân, chuẩn bị đi theo Hứa Kình trở về nhà ăn cơm.
Lương Ái Quang vặn vặn eo, "Làm việc cả một buổi sáng, mệt chết ta rồi."
Hứa Kình cười vỗ vai hắn nói: "Vất vả rồi."
Lương Lương Tử khinh bỉ hắn, "Chỉ mới làm có chút việc như vậy đã kêu mệt, vụ gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu khi ở nhà làm rất nhiều việc, cũng vất vả hơn rất nhiều khi làm việc này?"
Lương Ái Quang không phục, "Ta cảm thấy vất vả nhưng cũng không có lười biếng!"
Hứa Kình buồn cười nói: "Đi, chúng ta về nhà ăn một bữa thật thịnh soạn nào."
Lương Hóa Vũ nhìn xung quanh ruộng liền đề nghị với Hứa Kình, "Gieo trồng nhiều như vậy một người làm việc rất vất vả, nhiều người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn.
Lần sau nếu cần xới đất, làm cỏ hay thu hoạch đương quy thì hãy kêu chúng ta đến, để chúng ta giúp ngươi làm việc."
Hứa Kình nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Lương Hóa Vũ nhìn hắn, "Ngươi không cần phải khách khí, ta chưa bao giờ trồng dược liệu nên khi cùng ngươi trồng thì sẽ học hỏi thêm được rất nhiều kiến thức."
Hứa Kình dẫn theo mấy người về nhà, nguyên liệu nấu ăn hắn đã sớm chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ cần nấu lên liền có thể ăn.
Cơm trong nồi đã nấu xong, lửa than bên dưới vẫn còn hơi ấm nên cơm trong nồi vẫn còn nóng.
Hắn bảo bọn Lương Lương Tử ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, "Các ngươi ngồi đây nói chuyện trước, chờ một chút liền có thể ăn cơm, hôm nay cho các người nếm thử tay nghề của ta."
Lương Lương Tử gật đầu lia lịa, "Ngày miếu đến Mộc Thần, ngươi làm đồ ăn thật ngon làm ta vẫn luôn nghĩ đến nó."
"Yên tâm, bữa ăn hôm nay sẽ không làm ngươi thất vọng đâu." Hứa Kình mỉm cười đi vào bếp cùng Tề Vân Chi.
Các món đều được xào nhanh tay với lửa lớn, món ăn vừa xào được một nữa thì mùi thơm đã tỏa khắp cả căn phòng, thơm nhất là món thịt heo xào cọng tỏi non.
Lương Ái Quang không nhịn được, đứng dậy đi vào bếp nhìn