Chương 1: Mang theo cừu hận trọng sinh
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky
20140905-1243-benh-vien-1
Mờ mịt nhìn ***g sắt băng lãnh, tay chân bị xích bạc vây khốn, Mộ Lê Thần không còn như trước kia, đã sớm từ bỏ ý đồ giãy dụa, phảng phất yên lặng như người chết.
Không! Hắn vốn chính là một người chết, một hoạt tử nhân!
Hắn không có nhịp tim, không có hô hấp, làn da của hắn trắng nõn mềm mại hệt người thường nhưng đao thương không thể làm tổn hại.
Đôi mắt của hắn màu đen, cả tròng trắng mắt cũng tối đen.
Vẻ ngoài hắn như vậy, liếc mắt nhìn qua rất giống người thường, hết thảy không như những đặc thù thường thấy ở tang thi, đều không biểu lộ trên cơ thể hắn.
Hắn không phải người!
Hắn không còn là người, hiện tại chỉ là một tang thi!
Thân thể bị tiêm vào một loại thuốc không biết tên có thể khắc chế sức mạnh của tang thi, cả người hắn lúc này vô lực, không còn thể dễ dàng hất văng mấy chục đội lực lượng an ninh, chỉ có thể trở thành con chuột bạch thí nghiệm bị nhốt trong phòng nghiên cứu đến cả thiên nhật địa hạ như thế nào cũng không biết.
Suốt mười năm, nhớ tới mỗi ngày mỗi đêm bị tiêm vào đủ loại dược kỳ quái mà đau đớn, nhớ tới thân thể mình bị tách rời ra sao mà vạn lần thống khổ.
Mộ Lê Thần hận đến thấu xương.
“Đáng chết! Tất cả đều đáng chết… Chết đi, chết hết đi!!!”
Mộ Lê Thần nhắm mắt lại, biểu tình chết lặng, miệng chỉ thều thào được như vậy.
Hơn mười năm trước, lúc tận thế bộc phát.
Hắn là một trong nhóm người đầu tiên bị lây nhiễm virus, đơn độc nằm trong bệnh viện chờ đợi cái gọi là trị liệu.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Mộ Lê Thần biết hắn cùng với mấy người kia đã trở thành quái vật ăn thịt người, chỉ là hắn có vài điểm bất đồng, vừa thức tỉnh đã là tang thi cao cấp có trí tuệ, sức mạnh và tốc độ so với tang thi thông thường cường đại hơn, còn lưu lại được ký ức lúc trước, hơn nữa có thể khống chế tang thi có đẳng cấp thấp hơn mình.
Mộ Lê Thần lo cho người nhà và vị hôn thê của hắn, mặc kệ có bị người khác phát hiện thân phận mà giết chết, bất chấp nguy hiểm đi tìm bọn họ, còn một đường hộ tống bọn họ về phía Bắc.
Đến Z quốc, căn cứ B thị có số người sống sót cao nhất, hắn không dám đi vào, chỉ dám du đãng bên ngoài, khi bọn họ ra ngoài tìm vật tư thì lại đi theo bảo hộ.
Kết quả…
Mộ Lê Thần nhìn các loại dụng cụ bên ngoài ***g sắt, đồng tử tối đen toác ra oán hận dày đặc, khuôn mặt tuấn lãng vốn đã tái nhợt trở nên vặn vẹo.
Ngay cả người thân cũng phản bội hắn thì vì cái gì mà hắn còn muốn quyến luyến nhân loại này?
Tuy biến thành tang thi nhưng hắn vẫn có suy nghĩ, cảm xúc của con người, vẫn mang cảm giác nhân loại chính hắn vẫn có, nhưng những thứ đó chỉ mang đến cho hắn cảm giác đau đớn tận xương cốt khi bị phản bội và vĩnh viễn trở thành vật thí nghiệm.
“Hắn không phải là người, hắn là quái vật ăn thịt người!”
Chính ái nhân mà hắn vẫn che chở đã thốt ra những lời đó.
Mộ Lê Thần còn nhớ rõ lúc nữ nhân kia đem ánh mắt chán ghét nhìn về phía hắn, hắn thật hối hận, tại sao lúc ấy chỉ lo ổn định tâm tình mà không xông lên một nhát đem cô ta biến thành quái vật như mình?
Hắn lúc trước không hẳn là đứng về phía nhân loại, nhưng chỉ có tang thi mới là đồng loại của hắn.
Mộ Lê Thần suốt mười năm nay không phải là chưa từng thử đào thoát, nhưng bởi vì hắn lo lắng gia nhân sợ hãi chán ghét, nên kiên định không chạm vào một miếng thịt của nhân loại, không có năng lượng bổ sung, sức mạnh hắn ngày càng suy tàn.
Nay hắn phát hiện, hắn có thể liên hệ với tang thi thủ lĩnh ngoài căn cứ thậm chí còn ra lệnh được cho nó
Hiện tại, sở dĩ sở nghiên cứu không có ai mang hắn tiếp tục làm thí nghiệm là bởi vì tình huống bên ngoài rất nguy cấp.
Hắn không những ra lệnh cho tang thi ngoài kia tấn công căn cứ mà còn bắt đầu thiêu đốt Hồn tinh, đem tinh thần lực bao trùm tất thảy, trong phạm vi ảnh hưởng của tinh thần lực, tang thi đều nhất loạt hướng tới B thị đem người nuốt sạch.
Hồn tinh trong đầu hắn so với tinh thạch trong cơ thể tang thi bình thường có nhiều chỗ bất đồng.
Cho nên bác sĩ Lý_ sở trưởng sở nghiên cứu đối với Hồn tinh của hắn rất thèm muốn, thế nhưng Hồn tinh trong đầu hắn lại tự động sinh ra một tầng phòng hộ, năng lượng vì thế mà sút giảm nhưng vẫn chưa khô kiệt nên tầng phòng hộ vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Họ Lý kia định mang Mộ Lê Thần xẻ ra, chỉ cần Hồn tinh còn trong đầu hắn thì thân thể hắn còn có thể tái sinh.
Nói cách khác, chỉ cần Hồn tinh có đủ năng lượng, Mộ Lê Thần chính là Bất Tử Chi Thân!
Mà hiện tại hắn vì hủy diệt căn cứ đã thiêu đốt Hồn tinh.
Hắn cảm giác rất rõ ràng nguồn sức mạnh của Hồn tinh phảng phất trong cơ thể, nhưng mà quá ít, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.
Nhưng như thế này thì đã sao?! Hắn không có ước nguyện gì về cuộc sống này, hắn chỉ muốn báo thù! Chỉ cần có thể báo thù, Mộ Lê Thần hắn cái gì cũng không sợ, huống hồ này cũng chỉ là chết một lần mà thôi.
Nghe thấy tang thi bên ngoài đã đánh thủng phòng ngự căn cứ, trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại gục xuống…
Hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất chờ chết.
Tuy rằng đã đem Hồn tinh thiêu đốt, nhưng vẫn không thể đốt hoàn toàn, hắn chỉ có thể đợi cho Hồn tinh tự hao sạch năng lượng, sau đó chết đi.
Linh hồn hắn dần mỏi mệt….
một lát sau hắn nặng nề nhắm mắt…
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần khôi phục ý thức, thời điểm mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, khứu giác không có ngửi thấy mùi dược kỳ quái trong sở nghiên cứu đã khiến hắn căm thù đến tận xương tủy kia, mà mơ hồ cảm giác được này là hương vị trong