Chương 116
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
iL0BUATm7HI
“A Dương, nếu tôi làm ra tội ác tày trời gì, anh có ghét bỏ tôi không?”
“Cho dù như thế nào anh cũng tuyệt đối sẽ không tức giận với em hay ghét bỏ em, hơn nữa, ngay cả khi em muốn hủy diệt thế giới anh cũng giúp, vậy em còn lo lắng cái gì?”
Đại quân tang thi bên ngoài căn cứ bắt đầu tiến công, nhóm dị năng giả và truyền thừa giả trên tường thành cũng bắt đầu chuyển bị động thành chủ động, công kích đại quân tang thi.
Nhưng thứ có lực sát thương lớn nhất đối với đại quân tang thi lại không phải nhóm dị năng giả và truyền thừa giả, mà là từng viên đạn pháo.
Khi đàn tang thi đến gần, một viên đạn pháo bay xuống oanh tạc, chết hết một mảng lớn, một đám đạn pháo bay xuống liền thổi bay một khối đất, tuy rằng sau đó ngay lập tức liền bị tang thi như thủy triều lấp lại, nhưng tang thi bị vũ khí nóng oanh tạc tổn thất rất lớn lại là sự thật không thay đổi được.
Mộ Lê Thần lạnh lùng nhìn, nhưng đại não lại vận chuyển rất nhanh, hắn thầm tính toán quỹ đạo và phạm vi công kích của đạn pháo, sau đó điều khiến đàn tang thi tránh đi.
Đàn tang thi này đều là Mộ Lê Thần hao tâm tổn sức tích lũy thật lâu mới được, đánh sập một căn cứ thật sự rất dễ dàng, nhưng muốn làm sao để hạ chỉ số thương vong xuống mức thấp nhất, đây mới là điều Mộ Lê Thần suy xét.
Trong đại quân tang thi, tang thi cấp cao nhất đều là tang thi dị năng sau khi tiến hóa, mỗi một chủng tang thi dị năng lại không hoàn toàn giống nhau, Mộ Lê Thần dựa theo loại hình dị năng công kích, dị năng phòng ngự, dị năng hệ đặc thù…… mà phân chia các nhiệm vụ khác nhau.
Cho dù là lúc trước, với đại quân tang thi này cũng có thể khiến căn cứ rơi vào diệt vong, huống chi căn cứ lúc này còn từng bị ma nhân oanh phá một trận mà lung lay sắp đổ, hơn nữa đại quân tang thi còn có tang thi hoàng chỉ huy, tiến lùi có trật tự, giống như một đại đội binh trong quân đội được huấn luyện kỹ càng, thậm chí so với quân đội còn muốn ngay ngắn hơn.
Quân đội có lẽ còn có người tham sống sợ chết, không nghe theo mệnh lệnh hoặc làm sai những chuyện nhỏ nhặt, nhưng đại quân tang thi thì không xuất hiện loại chuyện này, đẳng cấp chúng nó quá rõ ràng, bản năng trung thành tuyệt đối không cho phép bọn chúng vi phạm mệnh lệnh của thượng cấp, càng không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, cả đại quân tang thi giống như một cổ máy, vận hành một cách hoàn mỹ.
Cho dù căn cứ lúc này còn có không ít dị năng giả cùng truyền thừa giả, nhưng số phận căn sứ đã định trước chỉ có con đường diệt vong.
Điểm này không riêng gì Mộ Lê Thần biết rõ, mà bất luận kẻ nào ở đây cũng đều biết rõ.
Cho nên, khi lãnh đạo cấp cao của căn cứ cùng thủ lĩnh các thế lực lớn bắt đầu tính toán làm sao để bảo toàn lực lượng thủ hạ của mình sau đó chạy thoát khỏi căn cứ sắp bị hủy diệt.
Mộ Lê Thần sớm đã nhìn chằm chằm đám lãnh đạo, phát hiện thân ảnh bọn họ từ tiền tuyến biến mất ở phía sau, liền âm thầm phái người đi lan truyền tin tức: “Căn cứ đã bị bỏ rơi, mọi người đều đã bị bỏ rơi ……”
Bị bỏ rơi?!
Những người vốn dĩ đang cố chống chọi với tang thi đều hiện lên ý nghĩ này, bọn họ không tự chủ được hướng mắt truy tìm những thân ảnh vẫn thường xuyên xuất hiện trên màn hình, nhưng đáng tiếc là, ai cũng không tìm được.
Sự thật đã quá rõ ràng, bọn họ đã bị lãnh đạo vứt bỏ.
Đám người lãnh đạo đem bọn họ để lại chỗ cầm chân tang thi, một mình chạy trốn, ngay cả âm thanh của lửa đạn đều trở nên nhạt nhòa, không còn dày đặc như lúc trước.
Nhất thời, sức chiến đấu cùng niềm tin vốn không còn bao nhiêu của mọi người trong khoảnh khắc nọ liền tan rã, tất cả mọi người không ai còn muốn chống cự nữa, ngược lại bắt đầu suy nghĩ làm sao để trốn thoát khỏi nơi mùi vị tử vong tràn ngập này.
Không ai nguyện ý dùng sinh mệnh của mình dâng cho tang thi chỉ vì lũ người tham sống sợ đã chết vứt bỏ bọn họ một đường chạy trốn, cho nên bọn họ không muốn ở lại.
Mộ Lê Thần bắt lấy loại tâm lý này của mọi người, kích động bọn họ, phân tán sức chiến đấu của bọn họ.
Khi phòng tuyến hoàn toàn bị phá vỡ, khi những người còn lại rốt cuộc cũng buông tay, phóng tầm mắt nhìn lại, cơ hồ tất cả đều chuẩn bị chạy trốn.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần cùng An Dương lẳng lặng đứng trên tường thành, nhìn nhân loại hỗn loạn.
Đàn tang thi tiến vào căn cứ, chúng nó bắt đầu giết hại, mỗi một tang thi đi ngang qua hai người lại có cảm giác như không nhìn thấy bọn họ.
Hệt như bọn họ là người vô hình vậy.
Sau khi tang thi tiến vào căn cứ, kết cục trên cơ bản đã định, ngoại trừ vài người không thể chạy thoát chỉ đành bất động nhắm mắt chờ chết, còn lại đều chạy ra khỏi căn cứ.
Chỉ là bên ngoài căn cứ ngược lại càng nguy hiểm hơn, bởi vì Mộ Lê Thần đã ra lệnh cho đàn tang thi bên ngoài căn cứ tận sức giết chóc, đặc biệt là giết sạch đám dị năng giả cấp cao, về phần những kẻ cấp thấp tạm thời bỏ qua.
Mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu lan tràn trong ngoài căn cứ, trong mắt Mộ Lê Thần chợt lóe lên một tia đáng tiếc, nếu căn cứ này đều chết hết liền có thể sinh ra rất nhiều khí huyết sát, giống như căn cứ H tỉnh lúc trước.
Nhưng mà căn cứ B thị dù sao còn phải để An Dương trùng kiến lần nữa, nhân khí rất nhanh sẽ đem sát khí nơi này xua tan, khí huyết sát không có khả năng ngưng tụ được.
Mộ Lê Thần quay đầu cười nói với An Dương: “Cứu thế chủ đại nhân, hiện tại đến phiên ngài ra tay rồi đó.
”
Vốn dĩ An Dương nhìn cảnh tượng giết hại này mà khổ sở trong lòng, nhưng nghe thấy xưng hô này của Mộ Lê Thần, hắn cũng nhịn không được tự giễu hừ một cái, sau đó nhếch môi cười với Mộ Lê Thần: “Tuân lệnh! Diệt thế chủ đại nhân.
”
Hắn đột nhiên cảm thấy, diệt thế chủ và cứu thế chủ thật đúng là trời sinh một đôi mà.
Mộ Lê Thần vẫn không đem danh xưng ‘diệt thế chủ’ An Dương đặt cho mình để trong lòng, nếu hắn đã quyết định không giết hết nhân loại, thì làm sao gọi là ‘Diệt thế chủ’ được? Tuy rằng hắn vẫn không có hảo cảm đối với nhân loại.
Nghĩ đến đây, Mộ Lê Thần đột nhiên hỏi: “A Dương, nếu tôi làm ra tội ác tày trời gì, anh có ghét bỏ tôi không?”
An Dương đang chuẩn bị đi xuống triệu tập nhân thủ cứu người, hắn không hỏi Mộ Lê Thần sẽ làm ra loại chuyện ác nào, chỉ thản nhiên cười: “Cho dù